Thứ Sáu, 30 tháng 5, 2008

28. May 30, 2008


Sinh Nhật con trai






30 tháng 5
Sinh nhật con trai.
Nhiều năm, từ lúc con đi học xa, ngày sinh nhật không có mặt đông đủ mọi người trong gia đình.
Hồi nhỏ, thỉnh thoảng tổ chức được sinh nhật lớn lớn, mời các bạn cùng lớp. Nhà tập thể nhỏ xíu, phải kéo cái divan ra giữa nhà, trải khăn lên, mượn ghế mẫu giáo ở kho của Sở xếp chung quanh, cũng tạm gọi là thành bàn tiệc. Mấy anh chị và các bạn trong khu tập thể với bạn cùng lớp, cũng rôm rả lắm. Nào bánh kem, nào thức ăn, nào trái cây...Buổi tiệc toàn trẻ con, ồn ào và vui hết sức. ăn xong là tới mở quà, chụp ảnh.
Về nhà mới, chưa kịp tổ chức sinh nhật thứ 18 như chị thì con đã đi học xa tít mù, thiệt thòi quá.
Sinh nhật thứ 25, có mẹ bên cạnh, nhưng mãi mấy hôm sau mẹ mới nhớ. Chuyến đi xa làm mẹ choáng! Thật đáng trách.
Năm nay, con trai vẫn ở tận bên kia bờ đại dương, mẹ nhờ sứ giả vậy.

CHÚC MỪNG SINH NHẬT 
CHÚ CHÓ CON CỦA MẸ

  



Mới đó mà 26 năm rồi.
Hồi đó, chưa có siêu âm, mẹ thường lắng nghe và nghiệm xem có gì khác biệt với hồi mang bầu chị không. Mong lắm một thằng cu cho "có nếp có tẻ". Chị thì cứ đeo theo hỏi sao em bé cứ nằm trong bụng mẹ hoài và chừng nào thì em bé mới ra ngoài chơi với chị.
Ngày sinh, mẹ đau bụng từ hồi khuya. Ba tưởng đâu là do chiều hôm trước ăn nhiều chuối chưng bà Ngoại đem qua. 6g sáng, Bà Ngoại dẫn mẹ qua Bệnh viện Thị xã. Chỉ có vài trăm mét mà sao đi lâu ơi là lâu. Lúc lên bàn sinh, cô mụ hỏi lần trước là con trai hay con gái rồi bảo "Vậy lần này con trai nghe". 7g sáng, con khóc oe oe, cô mụ bảo "Con trai rồi!" mẹ mừng quá lật đật nắm tay cô và cảm ơn rối rít . Mãi cho đến mấy bữa sau, người nằm cùng phòng còn kháo nhau khi nói chuyện với khách thăm "Đó, chị đó sinh con trai mà cám ơn cô mụ quá chừng!"
Chị theo Ngoại mang cơm cho mẹ. Hồi đó, chị mới hơn hai tuổi. Đứng nhìn em hồi lâu, mãi rồi mới hỏi "Em bé có tay không mẹ?" Bà phải dở tả ra cho chị kiểm tra mới chịu. Cuối cùng bảo "Có em bé rồi, về nhà đi mẹ".
Những năm đó, tuy cuộc sống còn nhiều thiếu thốn khó khăn nhưng con lớn mạnh sởn sơ, ngoan ngoãn và thông minh. Hai chị em là niềm vui không cùng của ba mẹ.
Rồi con lớn khôn, thông minh, học giỏi, trở thành niềm tự hào của cả đại gia đình, nhất là khi con lên đường du học. Những năm đó, ở tỉnh lẻ như Bến Tre mình, có học bổng toàn phần đi Singapore là chuyện hiếm hoi. Càng bất ngờ hơn khi con lại được vào Princeton University cũng với học bổng toàn phần. Hồi đó, mấy ai biết Princeton là như thế nào? Người ta chỉ biết Harvard, Yale hay MIT thôi. Mỗi mình bác Liệt và chú Huỳnh Bá Phước là trầm trồ suýt soa khi biết con học Princeton.
Mẹ hãnh diện vì mình là phụ huynh duy nhất từ Việt Nam đến dự lễ Tốt nghiệp. Và mẹ đã rưng rưng nước mắt ngày Class Day khi anh bạn trẻ trên diễn đàn giơ cao tấm bảng THANKS MOM !
Chúc mừng con trai ngày Sinh nhật.
Mong con mãi mạnh mẽ, giỏi giang, mãi là niềm tự hào của gia đình ta.


Đọc tiếp ...