Thứ Tư, 12 tháng 10, 2011

Lại một chuyến đi (1.2)

Rồi cũng đến lúc check in.

Chúng tôi đi qua suốt khoang first class với những chiếc ghế rộng rãi, trượt dài ra thành giường, đẹp như sofa xếp từng đôi với nhau kèm hai cái bàn nhỏ ở giữa, cứ như trong một phòng khách thân mật ấm cúng nào. Chiếc mền nhỏ mịn màng lớp len mới màu huyết dụ và cái gối trắng tinh xếp ngay ngắn vào lưng dựa, đôi dép nhẹ dưới chân, một chai nước lọc và khăn ướt đặt sẵn, tiện nghi và chỉn chu sang trọng… Bay đường dài mà cứ như thế này thì sao mà ngán được chứ!

Khoang business thì hơi kém hơn tí, nhưng so ra cũng một tám một mười. Nói chung là “tiền nào của nấy”…

Lần này, con gái ngồi tít ở ghế 48J, hai người già chúng tôi ngồi 45I, J. May quá lại ngồi cạnh bên cửa sổ máy bay. Ông chủ nhà tôi bảo “Kiểu này mẹ Khang chắc ôm máy chụp hình suốt, khỏi ăn khỏi ngủ rồi”.



Photobucket

Seoul dưới cánh máy bay trông thật bắt mắt: nhiều building  đều tăm tắp, những con đường cao tốc 8 làn xe, nhiều vòng xoay lớn như những bông hoa. Xa hơn, đồi núi chập chùng xanh thắm, những cánh đồng thẳng tắp gọn gàng như những miếng bánh ngon mắt.

Trông an bình và trù phú biết bao.

 

Mười hai km trên cao và hơn chín trăm km/g. Hãy cứ đừng nhớ đến nhưng con số ấy làm chi bởi nó hay khiến ta nghĩ ngợi lung tung và những ai yếu bóng vía chắc cảm thấy ân hận vì đã trót chui vào bụng con chim sắt khổng lồ này. Đôi khi, đứng ở sân nhà, ngước nhìn bầu trời xanh thẳm với một vệt khói trắng như kẻ chỉ vắt ngang, tôi vẫn hay mường tượng ra nhiều điều vớ vẩn. Nhưng bây giờ, ngồi đây, tôi cố xua chúng ra khỏi đầu mình càng xa càng tốt, kẻo rồi thì lại lây cái bệnh của anh chàng cầu thủ Dennis Bergkamp thì khổ. Ban trưa trên cao tít, giữa không trung không biết đâu là “chân trời”, chung quanh chỉ một vùng tĩnh lặng tuyệt đối như úp chụp lấy mình.

Bên dưới cánh máy bay, mây trắng đùn lên cuồn cuộn như  đang xô nhau đuổi bắt trong một trò chơi trẻ con bất tận. Gọi là gì cho chính xác nhỉ, biển mây mênh mông hay đồng mây bao la?

 

3g chiều – tôi vẫn giữ giờ xứ mình, chả biết đang bay ngang đâu, nhưng bên ngoài, trời đẹp như không thực: bên dưới mây lô xô như sóng… trên chót cánh máy bay, một vạt nắng vàng bám hững hờ, cheo leo… trải xa tít là dải ráng hồng tím đẹp đến gai người

Photobucket

          "Nhật mộ hương quan hà xứ thị..."

Tôi mơ màng đem câu Đường thi vào giấc ngủ chập chờn…

 

***

 

Ông chủ nhà cứ chốc chốc lật tay tôi xem đồng hồ. Vậy mà bảo đeo theo thì ông lắc đầu quầy quậy, nói đừng thế, cứ coi như giờ là đang giấc trưa như ở nhà vậy, ngủ đi để lâu lâu xem sẽ thấy mau tới hơn. Ông thở dài sườn sượt, đứng dậy đi tới đi lui rồi quay về chỗ, che mắt ngủ, nhưng có được đâu. Ở nhà, giường rộng, gối êm mà còn giấc kém, huống chi ngồi gò bó trong cái ghế chật chội này! Nhưng Korean Air đường dài là loại Boeing 777 với 3 dãy ghế 9 cái, nghĩa là rộng hơn tí xíu so với Boeing 727 cũng 3 dãy mà đến 10 ghế! Bởi vậy, giá vé mắc hơn EVA của Taiwan là đúng rồi! Chợt nghĩ tới giá vé của Hãng JAL mà Bồ Câu báo cho biết hôm tôi nhờ bé cùng tìm hộ vé – ngay khi chưa có cả visa, chưa đi phỏng vấn luôn – mà băn khoăn quá. Chả biết ghế rộng cỡ nào, phục vụ ra sao mà cao hơn những nửa nghìn đô!


Ngoài cửa sổ máy bay, mảnh trăng đầu tháng xa xa trắng nhạt như níu cánh máy bay cho đỡ lẻ loi giữa khoảng xanh vô tận. Trời trong lắm, chả còn bóng mây trắng nào, bên dưới, biển xanh thuần một màu lam ngọc như đông lại, đẹp lạ lùng.

Photobucket

Tôi vẩn vơ ngắm mảnh trăng non đang mải miết và lặng lẽ bay theo như một bạn đồng hành dễ thương mà rất kiệm lời, lan man nhớ những ngày còn bé, đêm trăng sáng đi xem hát bội dịp lễ Kỳ yên ở đình làng. Tôi và đám con của dì Sáu - em kế mẹ tôi, nắm tay nhau ù chạy trên đường, bao giờ thì tôi cũng ở giữa, nắm chặt tay hai đứa em trai mà mắt thì nhắm tít, bởi tôi sợ vầng trăng sáng rỡ trên cao kia lắm, cơn cớ gì tôi đi nó cũng đi, tôi chạy nó chạy, mà tôi đột ngột dừng lại thật nhanh thì nó cũng đứng lại tròn xoe nhìn tôi, im lặng như ngạo nghễ, như thách đố.

Tôi ngày xưa ơi, sao mà ngu ngơ thế?

 

Đọc tiếp ...