Từ hồi nhỏ xíu tôi đã mê bài hát Đưa em tìm động hoa vàng bằng giọng Thái Thanh, tôi - mấy chục năm vẫn khư khư bảo rằng không thể còn ai hát được, nhưng rồi bỗng bất chợt sững sờ khi nghe Mỹ Linh hát trong đêm nhạc Phạm Duy...
Tôi thích màu vàng tươi mới của hoa vừa nở, rực lên giữa đám lá xanh, từ hướng dương, cúc đại đóa đẹp rỡ ràng ngợp mắt đến cúc bi nhỏ xíu như mặt trời bé con, hoa me đất li ti như những chấm nắng rong chơi. Tết nào cũng vậy, như một niềm háo hức không cưỡng được, tôi mua bao nhiêu là hoa cúc về xếp suốt dọc từ cổng vào tận hiên nhà...
Tôi đã từng ngỡ ngàng trước màu vàng buồn buồn của rừng cao su trút lá, ngẩn ngơ trước màu vàng mê mải của cây ngân hạnh cổ thụ giữa Di Hòa Viên một chiều đầu đông...
Và bắt gặp một hòa âm vàng trong entry của Gióheomay - cô em gái Văn Khoa. Hãy nghe cô ấy nói ...
Kì lạ cái màu vàng ….
Tôi là người không hề yêu màu vàng … Thế mà không hiểu sao đôi lúc màu vàng vẫn quyến rũ tôi đến thế
Ngày xưa dù đã lên Đại học tôi vẫn thường mặc áo dài khi đến trường .Mẹ may cho tôi nhiều áo dài , những chiếc áo dài đủ màu nhưng không có màu vàng , mẹ hỏi tại sao … tôi chỉ cười giải thích là mình không thích … Thế mà cứ thấy chiếc áo lụa vàng thoáng qua phố , lướt qua các dãy hành lang là tôi lại ngoái nhìn … Giữa buổi sáng trời trong của Saigon ngày ấy , chiếc áo lụa vàng bỗng như một cái nhìn liếc ngang của một cô gái xinh xắn làm người ta ngẩn ngơ ..Không thế mà Nguyên Sa có câu thơ để đời “ …Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc …” ?
Bây giờ , trong những sân trường Đại học vắng chiếc áo dài nên vắng cả một vạt lụa vàng làm say nắng trưa . Có một thời người ta cũng mang ra hàng lô hàng lốc những bất tiện của chiếc áo dài để chiếc áo có đôi tà mỏng mảnh được thay bằng những chiếc áo đầm hoặc những trang phục khác trong những sân trường Trung học , Đại học ….để thỉnh thoảng có dịp đi ngang qua ngôi trường cũ tôi lại bồi hồi nhớ một vạt vàng bay .
Đó là cái màu vàng pha nâu của nỗi tiếc nuối và đỏ của sự kiêu hãnh .Thử nhìn những chiếc lá vàng còn trên cành xem … Cứ như nó không hề tiếc gì màu xanh của cái thời vàng son đã qua … cứ như chưa bao giờ nó buồn phiền bởi cái phai tàn của sự kết thúc bây giờ …Nó chờ đợi lúc rời khỏi cái nơi một thời nương thân rất bình thản , ơ thờ … nỗi buồn có chăng chỉ là chính lòng người vu vơ giữ lại .
Những ngày cuối tháng mười một … Mỗi chiều về qua con đường có hàng cây cao , gió chiều thổi những chiếc lá vàng lìa cành rơi trên mặt đường . Những con đường quanh trường tôi dạy thường vắng …những chiếc lá vàng khi thì nằm im , khi thì khẽ vươn mình di chuyển nhẹ trên mặt đường nếu có một vài chiếc xe đi qua …Tôi lướt xe qua chúng và cứ tự hỏi : Có phải lá chỉ úa vàng … còn cái tàn phai lại ở chính lòng người ?
Những ngày cuối năm có dịp đi qua những hàng bán hoa …không mua nhưng tôi thích đứng ngắm cái màu vàng rực rỡ như nụ cười reo trong nắng sớm của những chậu cúc đại đóa , những chậu hoa mặt trời.
Chiều ba mươi , tôi có thói quen vác xe ra khỏi nhà sau khi mọi việc đã xong xuôi … Chỉ là để chạy quanh đâu đó … qua những khu chợ tàn , nhìn những người buôn bán lăng xăng dọn dẹp chuẩn bị ra về cho kịp bữa cơm chiều cuối năm .Chùng lòng nhìn khuôn mặt buồn buồn lo lắng của những người bán hoa bên cạnh những chậu hoa đỏ , hoa vàng vẫn vô tình khoe sắc …Qua khỏi chiếc cầu chạy dọc con đường vắng … ghé vào những vườn mai , bâng khuâng nhìn những cành mai cuối cùng , những cành mai bị bỏ lại sau nhiều cuộc chọn lựa vẫn hồn nhiên với sắc rực vàng .
Hoa vàng như cô gái đỏng đảnh thích được khen mình đẹp .Và quả thật chúng gọi được một cái nhìn … để đợi đến lúc tàn phai.
Đồng hoa vàng
Tôi thích ngồi bên ô cửa nhỏ , thích nghe một khúc nhạc chiều , thích cái im lặng của không gian tĩnh lặng riêng mình .
Buổi chiều giống như dấu chấm hết trong một bài thơ …. Vẫn còn nhiều điều muốn nói mà chừng như …đã muộn . ..Chiều ơi !!!!