Trong những ngày còn lại
Ta muốn mù muốn điếc muốn câm
Ta muốn treo cao chút hồn xế bóng
Như trăng khuya
Bóng người say ngả nghiêng đường vắng
Quên mất đường về
Ngửa mặt nhìn trăng sờ cổ khát
Muốn xin nhau
Một cây gậy cũ
Một chiếc ô đen
Che mưa nắng đường về chân mỏi
Mà im không nói
Vẫn vậy
Mỗi khi cô đơn, hay nhớ lại bài thơ này
Có đến hơn bốn chục năm rồi. Hồi ấy, bạn còn đôi mươi, như tôi như bao bạn bè cùng trang lứa, nhưng sao thơ bạn buồn vậy! Và tôi, đọc một lần rồi nhớ mãi
Cũng lạ, cứ mỗi khi tâm trạng không bình thường, bài thơ lại trở về
Thấy như bạn nói cho mình
Thời hai mươi, có lúc bế tắc, cứ muốn coi nó như một khúc tuyệt tình
Ba mươi, thấy bài thơ xót xa chi lạ
Bốn mươi, nghiệm ra sự tuyệt vọng trong câu thơ cuối cùng
Năm mươi, băn khoăn hỏi lòng, có phải đúng là bạn đã viết những dòng ấy
Sáu mươi, đồng cảm ...
Nhưng mà sao có thể trốn chạy thực tại được nhỉ? Có cần phải tự lên giây cót cho mình "Cố lên!" không?
"Cái gì cũng có thể giải quyết, miễn là bình tĩnh" con trai đã nói như vậy.
Tôi bình tĩnh, nhưng vẫn chưa tìm ra cách giải quyết!