Trong những ngày còn lạiTa muốn mù muốn điếc muốn câmTa muốn treo cao chút hồn xế bóngNhư trăng khuyaBóng người say ngả nghiêng đường vắngQuên mất đường vềNgửa mặt nhìn trăng sờ cổ khátMuốn xin nhauMột cây gậy cũMột chiếc ô đenChe mưa nắng đường về chân mỏiMà im không nóiVẫn vậyMỗi khi cô đơn, hay nhớ lại bài thơ nàyCó đến hơn bốn chục năm rồi. Hồi ấy, bạn còn đôi mươi, như tôi như bao bạn bè cùng trang lứa, nhưng sao thơ...