Ông chủ nhà tui là con Cậu Ba, bà sui trai hôm nay là con gái Cô Tư. Bà con gần lắm.
Họ bên ông chủ nhà hiếm con gái. Liên tiếp 5 đời, con trai bao giờ cũng gấp đôi. Vì thế con gái được cưng, con dâu cũng thế.
Bà sui trai hôm nay cũng là con gái duy nhất. Hai anh trai mỗi người cũng chỉ một gái.
Ba anh em, nhưng lại bắt đầu bằng Mười Ba.
Cô Tư sinh nhiều con, nhưng không nuôi được, đứa nào cũng chỉ vài tháng, khá hơn thì ngấp nghé thôi nôi. Đến lần thứ tư thứ năm gì đó, mới đánh tiếng gọi là cho hàng xóm, người có con đủ một đội hình bóng đá! Tên Mười Ba là vậy.
Mười Lăm hồi con gái đẹp nhất làng, cao ráo, trắng trẻo. Con gái tên Nhàn, cũng rất giống mẹ, chạy ra chào mợ Năm. Thiệt tình, bà con gì mà nó gần ba chục tuổi, mợ dâu mới biết!
Khách khứa đông ì ì, ba chị em ( vợ 5 Bé là tui, vợ 6 Săng và 7 Khen) bị túm ngay vào bàn với nhiều người "bà con không quen biết" (vì một năm tui về quê chồng đâu được ba bốn lần) và thế là bị ép ăn ! Một người cùng bàn, nhỏ tuổi hơn, nhưng phải gọi bằng dì, nhanh nhẩu và sốt sắng cực kì giành luôn phần của chú nhỏ phụ bàn, cứ chất vào chén không sót món nào mặc cho "khổ chủ" có đồng ý hay không với một lí do rất dễ thương" Đã về tới đây rồi thì đừng phụ lòng gia chủ, mình không dùng, tức là chê chủ nhà!" Tới món thứ tư thì chào thua, đành phải viện cớ là bị dị ứng nên không dám ăn thịt bò! Rồi chạy luôn. Trời nóng như điên, mồ hôi mẹ mồ hôi con cứ thi nhau mà rớt, bàn ăn lại có đến hai món phải "nổi lửa lên em". Hai nhà bạt trước sân chỉ vỏn vẹn bốn chiếc quạt, mấy chục bàn lại đầy ắp khách. Loa hai bên nhả ầm ầm nhạc gì không biết! Có còn cách hành hạ nào hơn!
Cậu Mười Ba với em rể đi rước dâu chưa về. Vợ dẫn con rể tới chào. Lại mới biết mặt cháu sau 6 năm. Cậu Mười Bốn thì đã chạy ra mừng chị dâu từ lúc mới về tới, huơ tay múa chân hò hét rằng thì là mà sao chị làm sui mà không mời? Là nói vậy chứ cũng phải có thông ngôn mới biết, chứ nhìn cậu ta giơ hai ngón tay, chỉ vào ngón cao, rồi chấp hai tay lại, xá xá, rồi chỉ vào tui mà lắc đầu rồi chỉ vào ngực cậu thì tui chịu chết. Cậu ta lôi em út chồng tui lại và lập lại y vậy, thế là em chồng tui phải giải thích hồi lâu. Té ra là lúc Út nó đi mời thì cậu không có nhà, đành gởi thiệp cho hàng xóm nên mới ra nông nỗi. Tui cũng phải vổ vai cậu, chỉ vào chú Út nó và cậu rồi ra dấu là cả hai bằng nhau, đều là em tui, không bỏ ai hết. Cuối cùng, cậu ra dấu ngón tay thấp và chỉ vào ngực mình, là bảo tui không được quên khi cưới vợ con trai đấy. Ấy vậy mà cậu vẫn cưới vợ rồi làm sui, mà vợ thì sợ một phép.
Mười Bốn đưa ra tận xe. Còn dặn mãi phải nhớ mời đám cưới con trai.
Vừa qua chợ Giồng Văn thì gặp xe rước dâu về. Một xe hoa, một xe con, một xe 15 chỗ rồi thêm một xe ca to tướng với thật nhiều áo xanh áo đỏ . Nhớ hồi nãy Mười Bốn cằn nhằn nói nhà gái ban đầu bảo xuống bốn mươi người mà giờ thành sáu mươi. Trong bụng băn khoăn không biết lát nữa bàn đâu cho đủ chỗ khi mà khách còn đầy trong nhà?