Ông chủ nhà đi dự Hội nghị ở Cần Thơ, bèn xin quá giang. Ban đầu định qua Cần Thơ off với mấy bạn Caonguyenbui, Thanh Ngọc và Bông Súng, nhưng có trục trặc vào giờ chót, nên cuối cùng, điểm dừng là xã Hòa Khánh Cái Bè, nhà cô bạn học cùng lớp Đệ Tam B ngày xưa. (entry Tháng 9 nhớ thương)
Bắt đầu đi hồi 5g, xe qua cầu Rạch Miễu lúc trời mới hừng đông.
6g, cổng nhà cô bạn còn khóa.
- Alô…
- Mày hả, tao đứng ngoài cổng nè.
- Trời đất, sao nói khoảng 7g mới tới mà?
- Hihi, vậy tao ngồi chờ heng.
- Đồ quỉ, chờ tao chút.
Hai bà cháu lò dò đi ra, thằng cu con lon ton nắm tay bà nội nó, mắt còn hấp him, gọi “ bà ơi, bà”
Chợ xã họp bên đường quốc lộ xe chạy vun vút, hai bạn già dắt tay băng qua con đường nhỏ dưới dạ cầu Trà Lọt. Bạn hỏi hồi nãy mày đi qua đường ngã nào, ờ thì tao có biết con đường này đâu, ổng chờ tao qua tới lề bên này rồi mới bảo tài xế đánh xe đi tiếp. Vậy sao, tao biệt có dám băng qua lộ một mình, ghê lắm, lúc trước, xe nó vớt một bà dẫn xe đạp ngay dốc cầu đó, may mà chỉ gãy chân, cả tháng sau còn không biết mình là ai đó. Gần bốn chục năm theo chồng về chốn này, bạn như thành người địa phương, hầu hết người buôn bán ở chợ nếu không là học trò cũ thì cũng là phụ huynh, vui thật.
Hàng quán lộn xộn như bất kì cái chợ ven đường nào. Bánh trái, rau củ chen chúc nhau bên vệ đường. Mấy nhà phố thì ai thích chi bán nấy, thượng vàng hạ cám, tiệm vàng tiệm vải rồi hàng nhôm nhựa điện máy cứ như bát quái trận đồ. Hai chúng tôi len lỏi trong mấy ngõ ngách vòng vèo một hồi ra tới bờ sông. Mấy bơ cá lóc đồng đen trùi trũi quẫy nước văng tung tóe. Chu choa, vậy là gặp hên rồi. Lựa một hơi được những 7 con cá lóc to mầm mẫm, tổng cộng nhỉnh hơn 4 kí lô một chút. Cô học trò cũ của bạn tôi còn nhắn vói, sáng mai cô ra sớm đi, có khi em có cá ngon nữa đó. Ôi không, xế chiều nay cô về tuốt Bến Tre rồi. Bạn tôi tần ngần, hay là để tao làm chà bông rồi gởi về dưới cho. Vậy đó, chúng tôi vẫn thế, gần gũi thân thiết, vẫn lo chuyện bạn như chuyện mình.
Hai bạn già ngồi rửa cá mà rôm rả mày tao khiến cô con dâu chốc chốc liếc nhìn và quay mặt dấu cười. Con à, dì Nhân với mẹ con mà không xưng hô mày tao thì biết gọi bằng gì hả con?
Ông chủ nhà đưa thằng cháu nội tới trường Mẫu giáo cho nó dự liên hoan đã về, hỏi làm ruột cá lóc có rọc ruột và cạo bao tử không đó. Khỏi lo, tớ làm cá lóc là không ai chê hết nghe, hơi bị kĩ đó. Nhưng bữa nay chuyện nấu nướng thì giao cho ông chứ? Bạn bảo, yên chí, từ hồi ổng nghỉ dạy, tao không có vô bếp.
Bộ ba chúng tôi hồi đó giờ chỉ có tôi và Hồng thỉnh thoảng còn gặp nhau. Cô bạn Lệ Dung xinh tươi thì đã “đi tìm cuộc sống mới” cho riêng mình từ bảy tám năm nay. Một cái am nho nhỏ ở Long Thành, gần Tu viện Thường Chiếu. Năm ngoái tôi đến thăm, ôm bạn trong tay, cảm nhận cái rụt mình như thủ thế của bạn mà xót bao nhiêu. Lúc về, tôi bảo nhỏ “Lúc nào có thể, mày cho tao dẫn Hồng ra đây thăm mày nghen?” Bạn không hứa, nhưng ánh mắt dùng dằng làm tôi bâng khuâng suốt dọc đường về. Giờ đọc lại thư bạn gởi cho Hồng với lời dặn “mày đừng trả lời thư tao, tao không có ở địa chỉ này nữa” tôi lại thấy ngẩn ngơ. Cuộc đời vẫn có những lối rẽ như vậy sao?
Ra về với bao nhiêu là quà quê: một quày chuối nàng tiên và thêm hai cây con mà ông chủ nhà của bạn đã hăng hái xách xà beng đi bứng cho, hai nhánh sứ hoa đỏ, một nắm mười giờ ba bốn màu, mấy dẻ lan con mới đâm rễ, trái bưởi mới hái sau vườn với lời dặn khoan ăn, hãy chờ khoảng hai tuần cho nó héo vỏ, sẽ ngọt lắm, hai trái xoài chín cây mà khi sáng tôi buột miệng suýt soa. Bạn lúi húi lấy bịch xốp bọc kĩ hai hộp cá mà khi sáng hai đứa đã tỉ mẩn làm.
Tôi khoe với ông chủ nhà mình về bữa cơm canh chua với 7 cái đầu cá lóc và ba bộ trứng vàng ươm mà không quên báo cáo thêm rằng tôi đã phá lệ ăn tới hai chén cơm to!
Hai chú nhóc nhỏ nhất định phải đưa bà ra xe, nhìn chúng lũn cũn tíu tít đội nón mang giày và ríu rít chào ngọng nghịu mà thương, con bé Tina cũng nhún nhảy trên tay mẹ, chấp chới bàn tay bé xíu miệng bi bô bà bà.
Tự dưng thấy thèm cháu ngoại gì đâu!