Thế là lên đường.
Thế là thôi không ngâm nga "Thuở chờ đợi, thời gian ôi rét lắm".
Bữa trước, đi chợ mua bánh canh, xui sao lại gặp một cơn mưa to và lâu như trêu ngươi. Trời lặng gió và mây đen cứ mãi không tan, bong bóng cứ tha hồ mà nổi trên mặt đường lấp xấp nước. Chợt nhớ câu hát ru em "Trời mưa bong bóng phập phồng..." và suy nghĩ bâng quơ lúc trú mưa trong quầy rau mà cứ thấp thỏm sợ mấy bịch bánh canh trong giỏ xe bị ướt!
Và Sài Gòn đón tôi với nắng vàng chan hòa, hứa hẹn ngày ấm áp sau những cơn mưa thành phố ầm ào và...sũng nước!
Và cả nhà bạn đón tôi với tiếng cười thơ ngây và lắm trò ngộ nghĩnh của Miki, với bữa cơm nóng sốt trước khi ra sân bay!
Và, Đà Lạt đón chúng tôi bằng một cơn mưa hào phóng, quá đỗi hào phóng là khác khiến những vạt quỳ vàng từ sân bay Liên Khương cứ trôi đi trong tiếc nuối và chiếc máy chụp hình phải ... thất nghiệp.
Ngồi trú mưa ở quán Quý Lê, hai đứa chúng tôi cứ bàn mãi chuyện làm sao để có thể xuống đến nhà Minh An mà không bị con dốc có hoa Trạng nguyên dẫn đường phản đối! Trân Thúy hù tôi rằng con dốc ấy "dài những năm trăm mét mày ơi!" khiến tôi bỏ ý định kéo cái vali đi cùng vì áy náy chuyện em Mập đòi đội mưa lên đón chị Ba! Cuối cùng, ngớt mưa một tẹo, chúng tôi mặc áo mưa, che dù lò dò từng bước, dặn nhau "bấm ngón chân cái xuống mà đi nha"
Biệt thự Gia Minh đón hai đứa tôi bằng những tràng cười rộn rã của hai bà chị Quan Thư, Hồng Diệp và bốn cô em cưng Minh An, Gió, Mập và Chụt. Rồi bữa cháo gà ngon như chưa bao giờ ngon thế trong không gian ấm áp, chan hòa. Li rượu ấm thơm, tiếng cười đùa không ngớt, món quà dễ thương và bao nhiêu điều không tên nữa đã làm nên một buổi tối Đà Lạt đặc biệt.
Chị Quế vì còn bận việc riêng ở Đức Trọng nên người cuối cùng đến vào lúc gần nửa đêm là bé Vy - chủ nhân blog QuýAn. Cô bé cứ như một đứa trò nhỏ, khép nép bên chúng tôi dù ở cty cô có dưới tay mình hơn chục nhân viên!
Khỏi phải nói ở đây về sự chu đáo của Minh An. Em sợ lưng tôi không nằm được nệm mềm, đã lăng xăng lo chỗ ngủ: 2 lớp chiếu, một tấm thảm dày, hai lớp chăn và một mền bông, còn nhắc đi nhắc lại "Đêm lạnh đó chị, mặc áo ấm và quàng khăn vào nha!". Tôi bảo em đừng bấn lên thế, chị không sợ lạnh đâu. Để em yên tâm đi ngủ, tôi nhất nhất làm theo và chỉ mười lăm phút sau đã ngốt lên vì nóng, phải bỏ khăn quàng, rồi áo ấm, rồi cả mền bông nữa!
Đêm yên bình với tiếng ngáy khe khẻ từ phòng trong của hai chị, tiếng trở mình trên ghế bố của Mập và hình như có cả bước chân rón rén của ai đó kéo tấm mền cho giữa khuya thì phải.
Đà Lạt ơi,
Thế là chúng tôi đã đến!
Thế là thôi không ngâm nga "Thuở chờ đợi, thời gian ôi rét lắm".
Bữa trước, đi chợ mua bánh canh, xui sao lại gặp một cơn mưa to và lâu như trêu ngươi. Trời lặng gió và mây đen cứ mãi không tan, bong bóng cứ tha hồ mà nổi trên mặt đường lấp xấp nước. Chợt nhớ câu hát ru em "Trời mưa bong bóng phập phồng..." và suy nghĩ bâng quơ lúc trú mưa trong quầy rau mà cứ thấp thỏm sợ mấy bịch bánh canh trong giỏ xe bị ướt!
Và Sài Gòn đón tôi với nắng vàng chan hòa, hứa hẹn ngày ấm áp sau những cơn mưa thành phố ầm ào và...sũng nước!
Và cả nhà bạn đón tôi với tiếng cười thơ ngây và lắm trò ngộ nghĩnh của Miki, với bữa cơm nóng sốt trước khi ra sân bay!
Và, Đà Lạt đón chúng tôi bằng một cơn mưa hào phóng, quá đỗi hào phóng là khác khiến những vạt quỳ vàng từ sân bay Liên Khương cứ trôi đi trong tiếc nuối và chiếc máy chụp hình phải ... thất nghiệp.
Ngồi trú mưa ở quán Quý Lê, hai đứa chúng tôi cứ bàn mãi chuyện làm sao để có thể xuống đến nhà Minh An mà không bị con dốc có hoa Trạng nguyên dẫn đường phản đối! Trân Thúy hù tôi rằng con dốc ấy "dài những năm trăm mét mày ơi!" khiến tôi bỏ ý định kéo cái vali đi cùng vì áy náy chuyện em Mập đòi đội mưa lên đón chị Ba! Cuối cùng, ngớt mưa một tẹo, chúng tôi mặc áo mưa, che dù lò dò từng bước, dặn nhau "bấm ngón chân cái xuống mà đi nha"
Biệt thự Gia Minh đón hai đứa tôi bằng những tràng cười rộn rã của hai bà chị Quan Thư, Hồng Diệp và bốn cô em cưng Minh An, Gió, Mập và Chụt. Rồi bữa cháo gà ngon như chưa bao giờ ngon thế trong không gian ấm áp, chan hòa. Li rượu ấm thơm, tiếng cười đùa không ngớt, món quà dễ thương và bao nhiêu điều không tên nữa đã làm nên một buổi tối Đà Lạt đặc biệt.
Chị Quế vì còn bận việc riêng ở Đức Trọng nên người cuối cùng đến vào lúc gần nửa đêm là bé Vy - chủ nhân blog QuýAn. Cô bé cứ như một đứa trò nhỏ, khép nép bên chúng tôi dù ở cty cô có dưới tay mình hơn chục nhân viên!
Khỏi phải nói ở đây về sự chu đáo của Minh An. Em sợ lưng tôi không nằm được nệm mềm, đã lăng xăng lo chỗ ngủ: 2 lớp chiếu, một tấm thảm dày, hai lớp chăn và một mền bông, còn nhắc đi nhắc lại "Đêm lạnh đó chị, mặc áo ấm và quàng khăn vào nha!". Tôi bảo em đừng bấn lên thế, chị không sợ lạnh đâu. Để em yên tâm đi ngủ, tôi nhất nhất làm theo và chỉ mười lăm phút sau đã ngốt lên vì nóng, phải bỏ khăn quàng, rồi áo ấm, rồi cả mền bông nữa!
Đêm yên bình với tiếng ngáy khe khẻ từ phòng trong của hai chị, tiếng trở mình trên ghế bố của Mập và hình như có cả bước chân rón rén của ai đó kéo tấm mền cho giữa khuya thì phải.
Đà Lạt ơi,
Thế là chúng tôi đã đến!