Chủ Nhật, 4 tháng 1, 2009

HỒNG NGỌC (II)

Hai tháng trước, một tối, hơn 10g , chuông cửa dồn dập. Chồng 5 Thúy lạc giọng “Mợ ơi, bé Ngọc đưa vô cấp cứu nãy giờ, mấy bác sĩ nói nặng quá, sợ cứu không được, Thúy muốn xỉu, con chạy ra cho mợ hay”, rồi quày quả chạy trở vô bệnh viện. Thì ra con bé bị sốt xuất huyết mà bác sĩ dưới huyện nói bị sốt phát ban, cho thuốc v. Đến ngày thứ 5, bệnh chuyển độ 4, phù phổi cấp. Sáng còn đi học, trưa hâm hấp sốt, chiều bảo đau bụng khó thở. Thấy lạ, Thúy chở vô bệnh viện, bác sĩ khác khám thấy tình trạng nguy cấp, cho truyền dịch, thở bình rồi vội vã chuyển viện. Giữa đường, con bé ho, sặc cả máu tươi làm cô dượng nó hãi hùng. Cô y tá đi theo nhanh trí gọi cho bác sĩ trưởng khoa nhi bệnh viện tỉnh, rồi được hướng dẫn cấp cứu từ xa. Nếu không thì chịu thua rồi. Nhớ lại thật là lạnh cả sống lưng.

Đến hôm nay, mọi chuyện kinh khủng ấy đã là quá khứ rồi. Thật là ơn trời. Tội cho vợ chồng 5 Thúy, con bé có làm sao, chắc tụi nó ân hận suốt đời. Hôm Bs bảo người nhà kí tên trên giấy tờ Thúy đã lảo đảo xanh mét quị xuống làm chồng nó cũng hoảng theo. Vậy mà 8 Tuyển vẫn không qua, lúc 6 Vân và 7 Thi xuống gọi trước khi chạy qua bệnh viện. Cả ngày sau cũng không thấy, bảo là bận đi làm! Giận quá, tôi mắng vói cho con vợ hờ nó đi theo đang ngồi bệt dưới thềm nghe “Con nó may không thôi chết rồi mà cũng không chịu qua, anh chị nó nuôi con nó, còn nó đi làm nuôi ai? Về bảo là mợ hỏi vậy đó.” Hồi nó đi đánh lộn, bị đâm, đưa qua cấp cứu, hai vợ chồng tôi thức sáng đêm chạy đi kiếm mua máu khi nó đang trên bàn mổ, mẹ nó xỉu lên xỉu xuống, anh 7 nó ngồi bó gối mắt cứ ngó chừng cửa phòng mổ. Sao bây giờ nó lạnh tanh vầy nè? Ba anh rể và ba chị gái, hai anh trai và hai chị dâu, mẹ nó rồi cháu nó thay phiên nhau trông chừng bé Ngọc mà nó thì chỉ ở lại với con được một nửa đầu đêm, 2g sáng, anh rể nó thức dậy thay, nó còn đành lòng ra về với câu nói "Con Phượng sợ, không dám ngủ nhà một mình"! Tôi buồn và giận biết bao nhiêu mà không dám mắng, chỉ lầm bầm khi vắng mặt chị chồng vì sợ chị tủi thân. Dù gì, nó vẫn là con chị rứt ruột đẻ ra. Điều này thật khó quá bởi vì tôi vốn là đứa không thể để bụng chuyện gì và cũng hay buột miệng khi chưa kịp nhìn xung quanh!

Nói chuyện với bác sĩ trưởng khoa nhi Ngọc Chiêu, người nổi tiếng với phác đồ điều trị sốt xuất huyết, tôi ngỡ ngàng khi cô bảo nhỏ là trẻ sốt xuất huyết tử vong có phần lỗi ở bác sĩ chẩn đoán sai. Mà quả vậy, cái cô bác sĩ mà 5 Thúy dắt bé Ngọc đi khám chẳng đã bảo con bé bị sốt phát ban đó sao. Và chuyện vội vã truyền dịch mà không chích vitamin C trước cũng là nguyên nhân làm trẻ tử vong khi mạch máu phổi đã giãn do sốt lại bị trương phù bởi dịch truyền. Nghe kể lại mà còn lạnh lưng, bs Chiêu kể “Là em định đi tắm rồi, nhưng còn lần lữa thì nghe điện thoại, hỏi đi tới đâu, cổ nói bên ngoài tối đen đâu biết tới đâu, em dặn làm mấy chuyện cần thiết rồi gọi vô cấp cứu khoa bảo chuẩn bị sẵn, xe lên tới là đưa liền vô. Muộn 5 phút nữa là không cứu được nó rồi đó chị”. Nhớ Bs Hữu Phúc nghiêng nghiêng đầu , mắt tinh nghịch bảo “Hồng Ngọc ngoan, tưởng không cứu được con rồi đó. Hôm nay vậy là hết lo rồi nghen” . Ngày nào, bác Phúc cũng chú ý đến Ngọc khi đi khám đầu buổi sáng và thường xuyên ghé kiểm tra. Mấy cô y tá chích thuốc hay trêu “Người từ cõi chết trở về đâu?” con bé lên tiếng ngay “Con đây nè”.

Một tuần sau mới ra trại. Bạn cùng phòng Khánh Văn cũng ra một lượt. Hai đứa tung tăng suốt từ trên lầu xuống đất, hay xuống phòng cấp cứu lấp ló nhìn vô chỉ trỏ, hôm hổm tao nằm giường đó, mày nằm giường này nè, má tao nói hai ngày sau mày mới thay đồ bệnh viện. Ừa, tại mắc mấy sợi dây vô nước biển mà, sao thay đồ được. Khánh Văn cười hi hi Diêm Vương chê mày mũi tẹt xấu quá nên không nhận đó. Còn tao thì ổng khen đẹp trai, cho lên sống tiếp. Nghe hai đứa nhỏ hồn nhiên đùa với nhau, nhớ lại hồi bác sĩ cứ nhắc chừng “Mấy cha mẹ bệnh nhi không được rời mắt khỏi con mình một phút nào nghe, có gì lạ phải gọi bác sĩ ngay” mà giật mình thon thót. Và thương chị chồng tôi quá, đứa nào ngồi canh chị cũng không vừa ý. Trừ ban đêm tôi không cho chị ở lại, 66 tuổi rồi, đâu thể trường kì được, còn thì 5g sáng là chị đã lò dò trở vô, bữa nói để cho thằng Phi về đi làm, đóng cọc móng xa lắm, bữa bảo vô sớm để 6 Vân về, nó không quen thức đêm, bữa lại nói cỏ bò hết rồi, thằng Hải phải về sớm. Có hôm, 8g tối vẫn chưa thấy, gọi thì bảo tụi nó qua chơi với Ngọc, em khỏi chừa cơm, chị ăn với tụi nó rồi. Tôi xót ruột cằn nhằn, chị nói lảng, ờ hổm nay nó nhớ mẹ nó lắm...

Hôm rồi, giỗ anh rể tôi, vợ chồng 5 Thúy đưa con bé về cúng ông, ghé "thăm ông bà nội Năm". Nó lại sức nhanh, má hồng hào, tươi tắn, chạy nhảy loi choi. Hỏi con chép bài theo bài kịp không, nó dạ, bạn con chép bài dùm, bài học với toán thì 5 Thúy chỉ con, điểm 9, 10 không hà.

Nhìn con bé nhởn nhơ, sao tôi lại xót lòng. Có cha có mẹ mà như mồ côi vậy sao?

Đọc tiếp ...