Chà, cái chuyện khám bệnh này, nó ngộ lắm, như là có cái duyên vậy!
Đầu tiên, vốn mê lang thang trên mạng. Ngày đẹp trời nọ, ghé vô nhà nguoigia, đọc mấy entry về chuyện chăm sóc mẹ ốm mà cảm kích hết sức. Đọc qua mấy comment, thấy có nhiều bạn hay hay. Thế là từ nhà nguoigia mà ghé vô nhà mấy bạn ấy. Rồi còm. Rồi quen.
Sau đó, mới nhẩn nha dạo bước tham quan từng nhà một.
Ấn tượng ban đầu với Baokimthanh là do tên. Entry của BKT nói về tên mình đọc thích lắm, và nhiều entry khác nữa. Gặp trong đấy những điều dí dỏm mà thấm thía về cuộc sống, tình người, tình đời.
Cũng không kém đặc biệt là MAP M, cảm giác đầu tiên là cô bạn này vừa sôi nổi vừa sâu sắc, thế nên mới còm cho cô ấy một câu "Trẻ người nhưng không non dạ", hóa ra cô bạn mình cũng có gần một phần tư thế kỉ tuổi nghề . Cùng với MAP M là Caonguyenbui. Chưa kịp hỏi cơ duyên nào dun rủi cho Cao với Mập thành một đôi "thương nhau lắm cắn nhau hoài" để BKT cứ phải luôn giảng hòa! Hồi đầu mình cứ tưởng Cao ở cao nguyên, ai dè đồng bằng Sông Cửu Long cũng có highland và điều thú vị là Cao cũng làm nghề Godautre nữa. Học trò gọi Mập là bà Địa, còn gọi Cao là gì nhỉ?
BẦU BÍ là một trường hợp khác. Đất và người Hội An đã cho mình một ấn tượng từ mấy chục năm trước khi cô bạn phố Hội về Mỏ Cày dạy học. Thế sự thăng trầm, xa mấy chục năm không biết ngõ nào mà tìm. May gặp mẹ Bầu Bí cũng là duyên! Cô bạn ở nơi xa lắc xa lơ đã sốt sắng hứa tìm hộ. Ai bảo bạn ảo tình không thật?
Mà khoan, chuyện về bạn blog chăc phải nói dài dòng lắm. Bữa nay nói chuyện đi khám bệnh thôi.
BKT thương bà chị đồng bệnh, sốt sắng đăng kí dùm được số 17, hẹn 1g trưa. Thế là dặn xe 9g30. Thường phải mất 3 giờ đồng hồ nhưng sáng nay, ngày 23 ít người dám đi, đường trống trải, xe cứ thế mà bon, mới 12g đã tới. Định kiếm cái gì bỏ bụng rồi hẵn tới phòng khám. Hồi xe rước mới 9g15 ăn cũng không vô. Nhưng không lẽ đi ăn rồi quay lại bảo nhà xe đưa tới phòng khám, tuy chỗ quen biết nhưng kì cục quá. Thôi vậy. Lúc sáng trước khi đi cũng nhớ bỏ mấy cái bánh ngọt vô bịch mang theo. Nhiêu đó cũng 500kcal chứ ít sao!
Phòng khám nhỏ xíu, hề gì, thành phố mà, cái quan trọng ở đây là có bác sĩ giỏi hay không kìa. Khá đông người chờ rồi. Tấm bảng trên tường ghi rõ khám từ 12g đến 16g. BKT cũng đã nói có khi ổng đến muộn. Không sao, người bệnh chờ thầy thuốc cũng là lẽ thường tình. Một cậu chàng khỏang ba mươi, ngồi ngay hàng ghế đầu, ôm cây tó, mặt nhăn nhăn, cạnh bên là hai má con - chắc vậy, vì họ nói với nhau bằng tiếng tàu, mình điếc ngắc! Dãy ghế sát tường cũng đầy người. Cái góc trong hàng ghế cuối cùng này quả là lí tưởng, vừa có chỗ dựa thoải mái vừa có thể ngó nghía khắp nơi mà không phải dè chừng. Cô bé con đi cùng với mẹ mới có 19 tuổi cầm tấm phim Xray, hỏi sao vậy con, nó bảo té xe, đầu gối hứng nguyên cái cần đạp đứt dây chằng gối. Người mẹ còn trẻ, đeo vàng đầy tay (nhớ câu hát ru xưa, chắc là vợ thợ bạc!) cứ dấm dẳng "tốn cả chục triệu rồi đó chị mà nó cứ đi cà đơ, khổ thiệt" . Hàng ghế trên, người phụ nữ trắng trẻo, mảnh dẻ, trang điểm rất kĩ vẫn không ngừng nhăn nhó " đề bảng làm chi rồi không thực hiện, nói 12 giờ khám mà 1 giờ rồi, có thấy bác sĩ đâu, ngồi một hồi chắc gãy cái lưng" Chị ơi, chị số mấy vậy? Số 10. Trời, tính nói chuyện cho bả quên thời gian mà sao trả lời cụt ngủn vậy ta? À, vậy thì cũng sớm thôi, tui tới số 17 lận. Ráng chút chị hén, tui còn sau chị nhiều. Chị ở gần đây không? Có ai đưa chị tới không? Là thấy bà ta ngồi có một mình nên đánh bạo hỏi vậy. Ai dè, bị nghe một hơi " Là thằng chả tính đưa tui đi. Ở bên Bình Thạnh nè. Mà cái chìa khóa chả bỏ đâu mất, lục tùm lum mà biệt có thấy, tui ghét kêu taxi đi quách cái cho rồi". Ờ, trời nắng vầy, đi xe gắn máy chị mệt lắm đó, cho ổng ở không đi, chút chị về phạt cái tội bỏ đồ đạc bừa bãi, bắt chiều nấu cơm đi. "Thì chả nấu cơm chứ ai vô đây nữa". Sợ quá, bèn làm bộ xin phép nghe điện thoại "Ừ, mẹ đây, bác sĩ chưa tới con à. Không sao, chỗ ngồi cũng thoải mái, có quạt mát mẻ mà. Chờ chút không sao đâu con." Hú vía, chợt nhớ chuyện cười về cái anh chàng nào đó đang ba hoa chích chòe thì chuông lại reo!
2 giờ kém. Rồi thì người - được - ngóng - chờ cũng tới. Người nổi tiếng đây rồi. Vẻ bình dân, nhanh nhẹn và có hơi ... lôi thôi, chiếc cặp to cắp nách, áo thun ôm khoe cái bụng phì nhiêu, mang vớ và đi dép! Trông trẻ hơn hình đăng trên báo Thể Thao.
Mọi người nhốn nháo, quay sang hỏi nhau số mấy và nhấp nhổm chờ cô y tá gọi tên. Bà số 10 vẫn không ngớt càm ràm "khám gì mà lâu quá trời vậy, nãy giờ cả nửa giờ mà có mấy người!" Cô bé 19 tuổi cùng mẹ đi ra " Hai mươi mốt triệu nữa đặng mổ nối cái dây chằng đó chị. Hết biết luôn" Không sao, bao nhiêu đó mua lại dáng đi cho con gái không mắc đâu chị ơi, để nó mang tật mình đâu chịu được phải hôn? May mà không vọt miệng nói luôn ý nghĩ lúc đó "nội cái hột xoàn bự chảng của bà cũng dư rồi, với con mà cũng tiếc"
Lật đật cũng tới bến giang, lang thang cũng tới bến đò.
Chào bác sĩ, nghe tiếng lâu rồi, nhờ cô bạn mà hôm nay mới được gặp. Dà, vậy coi như tui cũng quen bà rồi. Sao bệnh như thế nào? Vắn tắt là hễ có cái khớp nào là nó đau cái khớp đó. Vậy sao, ngày nào tui cũng khám cho vài chục bà như bà vậy, chuyện bình thường, tối ngủ đau, sáng dậy cứng khớp, đau, nhúc nhích một hồi thì đỡ, để yên lâu lâu, lại đau, phải không? Thôi, coi như 'sống chung với lũ" nghe, bệnh này không trị dứt được, nó là viêm đa khớp dạng thấp, phải uống thuốc, giữ ấm, ăn kiêng, tập thể dục dưỡng sinh, sống thoải mái, đừng để ý tới nó nhiều, cứ coi nó như người hàng xóm khó chịu mà mình không thể biểu người ta dời nhà đi chỗ khác được. 4 tuần sau mời bà tái khám. Vậy đi nghe.
Tếu thật, cái ông bác sĩ Phan vương Huy Đổng này. Nhưng cũng thấy nhẹ nhàng.
Ừ, chúng ta sẽ sống chung hòa bình nhé!