Dự định lát lại gạch nền nhà nên dạo một vòng các cửa hàng.
Gạch đâu chưa lựa được, thấy bộ bàn ghế giả gỗ hay hay, bèn khuân về. Để đó cái đã, bao giờ sửa sang lại mảnh sân vườn nhỏ sau nhà rồi hẵng tính . Kê tạm ở hiên trước, ông chủ nhà ưng để ở ngay đường dẫn xe lên. Cũng may là hiên rộng.
Nó đây:
Có đến mấy hôm, chiều nào ông cũng ra ngắm nghía. Sáng chủ nhật rồi, chờ người phát báo, ngồi tỉ mẩn ném từng hạt thức ăn cho cá. Bỗng dưng bảo "Chỗ này mà ngồi hút thuốc thì phê lắm! Mát mẻ , có hoa kiểng, có hồ cá, ngó ra đường xem người qua lại, nghe nhạc ké bên quán cafe... sướng chưa! Vậy mà bỏ thuốc, uổng gì đâu!"
Thử xem, uổng không?
hoa kiểng đây :
hồ cá đây:
người qua lại ngoài đường đây, quán cà phê bên kia đường đó:
Tiếc không? Hút mấy chục năm chứ bộ ít sao.
Ông còn bảo tại hồi đó mình mua thuốc cho ổng, ổng mới ghiền chứ.
Ôi, tội nghiệp ông thầy giáo quèn của tôi. Ngày xưa hồi quen nhau, thời hai mươi lãng mạn, thiệt tình là cũng từng mua thuốc tặng, để nhìn chàng nhả khói mơ màng, hay lắm chứ! Ôi những gói Bastos đỏ ngày xưa.
Giờ thì khác rồi. Ba số cũng vứt! Nào ung thư phổi, nào huyết áp, vv...phải bảo vệ ông chủ nhà thôi. "Ân oán giang hồ" còn nhiều, ông phải sống đặng "trả nợ đời" cho tôi chứ!
Nhưng mà, nghe cảm khái một câu, đứt ruột chưa!
Tiếc không?
Uổng không?