Thứ Năm, 14 tháng 8, 2008

51. August 14, 2008 Ông già Nam bộ đã đi xa ...



Tôi biết và đọc rồi ngưỡng mộ nhà văn Sơn Nam từ hồi học tiểu học.
Trong cái tủ sách to của dì Út, tôi, cái con bé lớp tiểu học đã khám phá ra một thế giới lạ lẫm và đầy sức quyến rũ. Và tôi đã gặp tác phẩm của ông. Hồi đó, ông có nhiều bài đăng ở báo Nhân Loại, Sài Gòn mới - hình như là tuần san thì phải. Tôi ngấu nghiến đọc không biết chán những câu chuyện thời khẩn hoang Nam bộ. Ấn tượng với tôi nhất là bài viết về Trấp Rùng Rình, tôi hình dung cảnh xe lội nước của Tây chìm xuống lòng sình thì kinh lắm. Rồi lớn dần lên càng khâm phục vô cùng kho kiến thức và tình yêu của ông về đất Nam bộ mình. Đọc tin trên báo thấy ông bị tai nạn giao thông phải nằm một chỗ, tôi vẫn cứ trăn trở một điều, ông già Nam bộ ấy mà mất rồi thì còn ai nói với người đời sau về đất và người Nam bộ hào sảng mà ân tình này nữa?
Tin ông mất đến ban trưa, buồn lắm, cái buồn của một đứa cháu mất người ông nhân từ và thâm trầm uyên bác. Nhưng có tiếc thương thì cũng phải thuận theo qui luật sinh tử của cuộc đời.


Trong blog của mình, entry viết cho nhà báo Võ Đắc Danh, nhà thơ Đỗ Trung Quân đã bảo rằng :"ông già Nam bộ Sơn Nam đi rồi. nhưng tôi nghĩ ông già không phải người cuối cùng hiểu về Nam bộ. còn ông, còn Tín, còn em Tư...còn sông nước đó thì còn người"

Cảm ơn nhà thơ Đỗ Trung Quân, "... còn sông nước đó thì còn người"
Mong được vậy lắm thay!

Đọc tiếp ...