Thứ Năm, 27 tháng 11, 2008

November 27, 2008 Ngày vui ngắn chẳng đầy gang

Thế là 2 tuần lễ cũng trôi qua, nhanh như không thể nhanh hơn.
Bây giờ, tự nhiên thấy như mình bị hẫng. cái tâm trạng thường thấy mỗi lúc con lại đi.
Lâu lắm rồi, cứ hay nhủ mình rằng đừng trông ngóng, rồi mọi chuyện cũng tuần tự nhi tiến mà, trông làm chi, khi qua rồi lại tiếc. Giống như lo Tết vậy. Ông chủ nhà mỗi khi đến ngày 30 là hay bảo vậy là hết Tết rồi đó, mấy lúc vậy, con gái cứ kêu chí chóe Ba kì quá, mới ngày ba mươi mà cứ kêu hết Tết hết Tết hoài. Đúng là những ngày chộn rộn chuẩn bị mới có không khí Tết, nhưng điều đó, trẻ con không dễ gì nghiệm ra.
Nhớ hôm chuẩn bị đón con trai về, mình đã lăng xăng thế nào. Vỏn vẹn 2 tuần lễ, làm sao cho mỗi phút con về là mỗi phút vui. Chắc chỉ có lần này là như vậy. Năm ngoái, chuyện lo đám cưới con gái đã chiếm hết tâm trí rồi, nên chỉ khi đưa con ra phi trường về mới thấy hẫng. Mà có đến mấy chục lần rồi chứ phải lần đầu tiên đâu, sao tâm trạng đó cứ mới hoài.
Một tuần lễ du lịch, lúc nào cả nhà cũng bên nhau, vui biết bao nhiêu. Ăn ngủ, nói cười, trêu chọc nhau... bảy ngày trôi như gió. Ngoảnh đi ngoảnh lại đã hết chuyến đi. Về lại nhà thì chỉ còn đúng 24 giờ!
Đưa con vào sân bay, nhớ tuần trước cả nhà tíu tít dắt nhau vào, còn đùa "Không ai đi tiễn mình hết hén", rồi mới khuya đêm trước thôi vẫn còn đùa "Ủa sao không ai rước mình hết vậy ta?"
Không hề mắc "mưa phi trường" đâu nhưng lúc lên xe về sao mà buồn quá chừng. Thương con giờ một mình lại đi xa lắc xa lơ.
Và lại bắt đầu mong lần về nữa của con.
Đọc tiếp ...