Thứ Ba, 2 tháng 2, 2010

Chiêm bao

 

 

Photobucket

 

10 ngày nữa, con trai sẽ về đến.

Tết năm này cả nhà sẽ rất rất rất vui.

 

Không biết có phải vì thế không mà đêm ngủ lại có một giấc mơ vừa dễ thương vừa buồn cười.

 

Thấy như như mình đang đâu đó trên đường thì có điện thoại, số lạ hoắc :

-       Alô, tôi nghe ạ.

-       Chị Bé đó hả, tui Võ Sơ đây!

 

Là ông bạn làm cùng cơ quan với ông xã, nhưng nghỉ hưu lâu rồi. Ủa, mà sao ổng lại có số di động của mình vậy ta?

 

-       À, chào bác Sơ! Mạnh giỏi hén, có chuyện gì vậy ạ?

-       Tui gọi số ở nhà mà sao không thấy ai trả lời hết nên gọi chị.

-       Dạ, chắc ổng tưới kiểng ngoài trước sân nên không nghe chuông reo đó. Có chuyện gì không bác?

-       Ờ, vậy hả. Tui gọi chị đặng nói là tui với thằng Khang đang ở đây nè

-       Hả! ở đâu?

-       Sân bay

-       Ủa? Mai nó mới về mà,

-       Đâu có, tui ra đây, gặp nó nè  

 

Trời đất! Vậy là sao ta? Hôm nay mới 28, chiều mai nó mới đáp, chuyến 6g chiều, kì vậy?

-       …..

-       Chị nói chuyện với nó đi nghe. Mà sao hai ông bà không đi rước nó?

Không mở miệng được luôn. Chuyện này kì thiệt nghe. Rồi tiếng con trai như cười:

-       Mẹ, con nè.

-       Ủa mai con mới về mà, bữa nay mới 28? Rồi làm sao mẹ rước con? Rồi xe đã thuê ngày mai thì sao? Mà sao con về sớm lại không cho mẹ hay? Rồi…

-       Hahaha… Mẹ hỏi gì nhiều vậy?  Thì bữa nay về cũng được vậy. Sao ha mẹ?"

-       Nhưng mà mai xe mẹ thuê làm sao? Mà bây giờ làm sao mẹ đi rước con?

-       Con về với chú Sơ mà!  

 

Vậy đó, hình như còn nói lăng nhăng với con về chuyện phải hồi xe mấy ngày này kì cục lắm mà lại không thể đón con ngay, rồi vì sao mà lại đi về cùng ông bạn của ba nó, người trước giờ chưa hề đi nước ngoài bao giờ… nhưng con berger nhà hàng xóm đã ông ổng sủa vang lên, kéo tôi ra khỏi câu chuyện đang còn nhiều điều cần giải thích. Choàng dậy, mò cái điện thoại trên đầu giường, 5g 45 sáng. Trời gần Tết se lạnh, ông chủ nhà vẫn còn ngáy giòn. Lôi nhẹ mền, ông giật mình nhổm dậy, gì hả? Không, còn sớm lắm, ba cứ ngủ tiếp đi.

 

Nghĩ vừa buồn cười vừa giận mình. Trông con về là vậy mà sao lại cứ băn khoăn về vụ lỡ thuê xe? Chuyện bồi thường hợp đồng xe lại lớn hơn chuyện con về sớm? Chuyện tiền bạc đôi khi lấn át chăng?  Bụng dạ bà mẹ này tệ quá nhỉ?

 

Mai phải kể cho con trai nghe mới được.

 

Mà thế nào ông chủ nhà cũng cười tôi cho coi! Hôm qua, ông chẳng đã bảo “Ngó bộ mẹ thằng Khang nôn dữ lắm rồi hén!”

 

Đọc tiếp ...