Thứ Sáu, 15 tháng 2, 2008

8. NHẬT KÍ MỘT CHUYẾN ĐI - Harrisburg

Sân ga Harrisburg chiều vắng vẻ... cũ kĩ và buồn buồn... Tự dưng có cảm giác giống như đi lạc vậy.

Có một chút bồn chồn. Chẳng gì thì cũng đã hơn mười năm chưa gặp lại em. Với bao nhiêu thông tin từ hơn hai năm nay về tình hình sức khỏe, tự dưng đâm ra hoang mang...

Một chút lúng túng khi gặp hai cháu. Bọn trẻ có vẻ như ngại ngùng sao sao ấy, còn mình thì chỉ “Hi” được một tiếng rồi quên bẳng đi mấy câu đã chuẩn bị. Nó không biết tiếng Việt và mình thì không rành tiếng Mỹ! “Cháu không còn là một cậu bé mà đã trở thành một chàng trai rồi. Rất vui khi gặp cháu” Thế đấy, chỉ có thế...

Buồn và giận nữa. Giận mình và giận cả em. Bao nhiêu đứa trẻ sinh ra trên đất Mỹ vẫn nói tiếng mẹ đẻ lưu loát, còn cháu mình thì…

Ừ mà nước mắt ở đâu sẵn vậy?

Nhà em đây rồi, quen lắm vì mình vẫn nhìn mãi trên hình rồi. Cái bảng số nhà, bụi cây trước cửa, bãi cỏ sau nhà nơi Trí với máy cắt cỏ đồ chơi, cái balcon nhỏ trông lớn hơn khi nhìn trong hình…. Quen mà lạ.

Bữa cơm chiều trên đất Mỹ với hột vịt lộn, món hảo của em và bao nhiêu chuyện đời xưa.

Trời đêm se lạnh. Ryan vẫn chưa muốn đàn piano cho Dì Ba nghe...

Sáng, chú nhỏ vẫn còn nằm trong chăn hé mắt ra, bắt gặp mình cũng đã nhìn thấy và ngay lập tức cu cậu bèn kéo chăn lên che mặt khi nghe Dì Ba say Hi!


Harrisburg buồn thật đấy, “thung lũng hoang vắng” của đất Mỹ chăng? Mấy ngày trôi qua như lạ như quen.
Một điều gì đó không giải thích được trong lòng, đôi khi cảm thấy bâng khuâng, ngơ ngẩn.


Em nghỉ mấy ngày để đưa chị đi chơi đây đó. Có lẽ cũng là những ngày nghỉ hiếm hoi trong gần 20 năm trên đất Mỹ?

Macy’s, Target, Wal-Mart và gì nữa… những siêu thị mênh mông, hàng hóa ngợp mắt và giá cả cũng ngợp luôn!

Chỗ em làm - Spirit Hospital 8 tầng cao ngất với những dãy nhà dài hun hút, tối tân, sạch sẽ và thân thiện. Y tá mặc áo hoa quần màu trông vui mắt và gần gũi như trong trường mẫu giáo.

Tòa Thị chính đồ sộ với kiến trúc cổ kính, trông đẹp và uy nghi nhưng không xa cách, mọi người có thể vào tham quan ngày cuối tuần. Thú vị đấy.

Rồi Chocolat world của Hershey nữa, một kiểu tiếp thị du lịch thú vị và cực kì ấn tượng.

Cũng ấn tượng luôn với ngôi nhà mới của 2 vợ chồng Nghĩa Hoanh ! Nhớ một lần trong thư, em bảo “Em đã có được những gì em mơ ước….” Chúc mừng cho em, cô học trò hiền lành của ngày xa xưa!


Cuối cùng thì sau mấy lượt “Please, some piano, Ryan !” chú nhỏ đã chịu ngồi xuống. Mười ngón tay gõ ầm ầm trên bàn phím như những chú ngựa non tung vó trên thảo nguyên rồi cũng đột ngột chấm dứt khiến Dì Ba không kịp vỗ tay và cảm ơn! Trí thì khác hẳn, dáng nghiêng nghiêng hơi đổ xuống và chuỗi âm thanh trầm nhẹ, sâu lắng tạo một cảm giác lạ...


Ước gì Dì Bcó thể nói chuyện với cháu nhỉ? Harrisburg...Harrisburg...em mình sống ở đấy...


Đọc tiếp ...

7. NHẬT KÍ MỘT CHUYẾN ĐI - Phily

Ga tàu điện ngầm cao và rộng mênh mông. Đẹp cổ kính , toàn đá với đá thôi. Nhân viên bán vé rất lịch sự và ân cần. Bao nhiêu là người tấp nập đi đến nhưng cực kì trật tự. Gấp gáp vội vã nhưng không hề chen lấn.Và nhất là không hề ồn ào to tiếng. Ngưỡng mộ quá. Chỉ có mấy con bé da đen là líu lo, tíu tít, nhún nhảy, uốn éo, tự nhiên như… đang biểu diễn. Tóc đứa nào cũng được chăm chút cẩn thận tỉ mỉ, nào bím nào buộc, nào hạt bẹt, hạt cườm, hạt nhựa màu, nào dây lụa xanh đỏ, kim tuyến lấp lánh... Không biết tối chúng nằm ngủ cách nào nhỉ?

1 usd cho một tour vòng quanh khu phố du lịch.

Chiếc bus sơn màu sặc sở cứ tuần tự ghé trạm, người lên người xuống.

Bà soát vé phốp pháp vui tính, lần thứ ba mình lại lên xe đã cười toe và nói gì đó huyên thuyên với Khang. Trông cách người ta làm du lịch thấy mê. Ở Khu trung tâm, có mấy người ăn mặc kiểu vài thế kỉ trước lúc nào cũng sẵn sàng cười và chụp hình cùng du khách. Ông đưa thư ấy cũng rất ga lăng, nhún người và đưa cánh tay ra cho mình khoác để Khang bấm máy. Chỗ khác, trong khu vườn râm mát bóng cây, mấy cô thiếu nữ ngồi thêu, người hầu da đen đứng bên cạnh, họ nói chuyện với nhau bằng ngôn ngữ của “thời xa vắng” : “Thưa tiểu thư....”, một họa sĩ vẽ chân dung đang miệt mài, ông ấy đưa cho một mảnh giấy và chiếc bút chuốt bằng lông ngỗng bảo mình viết bât cứ gì, ông ta vẽ thêm vào một dấu vô cực rồi giảng giải gì đó nhiều lắm với Khang.

Đây là khu vườn thế kỉ 18, lối đi trải sỏi, một ngôi nhà mát nho nhỏ, giàn dây leo xanh mướt, hoa nở đầy. Một đài phun nước nhỏ, mấy pho tượng rải rác, cứ như lạc vào xa xưa.

Trên đường phố, những chiếc xe ngựa trang hoàng vui mắt, người xà ích ăn mặc kiểu xưa giống như bước ra từ một lâu đài nào, vắt vẻo trên ghế cao, vung vẩy chiếc roi. Mấy con ngựa cao to được chăm sóc cẩn thận, mượt mà, gõ móng lóc cóc trên đường.

Không khó lắm để thu hút khách du lịch. Điều quan trọng là ý tưởng và sự đầu tư. Xứ mình thì bao giờ được như vầy ta?

Nhưng đến Phily là phải tận mắt nhìn chiếc chuông đồng lịch sử.

Vết nứt vẫn còn nguyên đó. Nghe đâu người ta cũng đã vá mấy lần nhưng không thể. Và bây giờ vẫn được treo trên cái giá gỗ từ thời nó gióng giã tiếng chuông mừng độc lập. Pennsylvania từng là thủ đô khi Washington chưa xây dựng xong. Nhưng để đến được tận nơi phải qua đến mấy căn phòng. Đường đi quanh co gấp khúc. Cứ mỗi góc cua là một panô áp tường ghi súc tích quá trình lịch sử nước Mỹ thời ấy. Nhiều ảnh chân dung các tướng lĩnh, nhiều tranh vẽ quang cảnh chiến trường, những câu nói nổi tiếng…tất cả là bài học lịch sử sống động và cực kì ấn tượng.

Phily - Một ngày lang thang với nhiều cảm giác lạ.
Đọc tiếp ...