Ba niềm vui dồn lại một ngày.
Bao nhiêu là chuyện để kể.
Nhưng lúc này lại không có thời gian, ông bà chẳng bảo là gấp như gấp Tết đó sao.
Vậy nên post hình lên đây như vắn tắt chuyện vui của một ngày.
Trước hết, là lần đầu tiên qua cầu Rạch Miễu. Cảm giác náo nức lạ lắm. Cứ như trong phim vậy. Cây cầu đẹp như một ảo ảnh!
Đây là chỗ rẽ xuống cồn Thới Sơn, vào địa phận Tiền Giang. Có cây cầu này, du lịch Tiền Giang hưởng lợi to!
Từ Cồn Thới Sơn nhìn lên
Hai nhịp dây văng đây
Và về đêm (tay nghề chưa cứng, với lại, cấm dừng xe nên cứ phải chụp đại)
Chuyện vui thứ hai là đi tết chị sui. Sui đãi một bữa tất niên hoành tráng với chồn hương 5 món cùng 2 chai Chivas21, phải uống, 2 li, và xỉn!
Chuyện vui thứ ba là off ở nhà Hà. Hình như chuyện gì không tính trước thì lại nên, ngộ vậy.
Đây là chụp với bé Phương An. Cháu tôi xinh quá!
Chả biết ai ù hơn ai?
Có phải khi đứng gần nhau, người ta có khuynh hướng nghiêng về nhau? Ờ, mà em Gió mình bé như cái kẹo thật đấy!
Hic! In như Hà buồn...?
Nhìn hình, nghe như còn vẳng tiếng cười!
Khi tôi gõ những dòng này thì Phà Rạch Miễu đã chấm dứt nhiệm vụ lịch sử của nó với chuyến phà cuối cùng vào lúc 22g rồi.
Lúc sáng, tôi bảo cậu em, Chị em mình chạy ra phà đi. Nó cười, đi thì đi.
Và đây là ngã rẽ của con đường :
Có không biết bao nhiêu tấm băng đẹp đẽ thế này chạy suốt quãng đường dẫn vào cầu.
Và cũng có biết bao nhiêu người túm tụm ở đây ( một trong những đường ngang) chờ làm những người đầu tiên qua cầu!
Hai người bán bong bóng này cũng kịp thời đấy chứ!
Nhưng đích đến của chị em tôi là đây: Phà Rạch Miễu
Những quán hàng này rồi sẽ ra sao?
Chủ nhân của những món hàng này rồi sẽ thế nào?
Chị Lê Thị Ánh Sáng, tên thật đẹp, nhưng chị nói "chắc hổng sáng nổi rồi cô ơi"
Và đây nữa :Văn Mộng Thùy Loan, 43 tuổi, "Chắc cũng phải chạy qua bên cầu mà bán, chỗ trạm dừng bên cồn Thới Sơn đó chị, chứ biết làm sao?"
Trần Nguyễn Phương Anh, lớp 5 trường Tiểu học Tân Thạch, ba bệnh chết, mẹ làm thuê, có em nhỏ 3 tuổi, một buổi đi học một buổi đi bán vé số. Hỏi, rồi hết phà con làm sao bán vé số? Dạ con hổng biết.
Một chút vui : "Chị chụp cho tụi tui tấm hình bữa chót ở đây làm kỉ niệm đi"
Rồi lại buồn ngay "Rầu thúi ruột chị ơi"
"Hổng biết qua bển rồi có bán được như bên này không. Xe nó chạy cái ù qua cầu mất tiêu!"
Họp đã kiếm sống như vậy bao lâu rồi!
Sẽ không còn dịp thấy ba cây dừa này nữa!
Từ bờ bên này qua tới bên Cồn Thới Sơn, chỗ xe có thể dừng, là bao xa? Ai trong số những người buôn bán ở đây có thể qua đó tiếp tục kiếm sống?
Sẽ không còn cảnh này...
Sẽ không còn những chuyến phà tấp nập trên sông...
Sẽ không còn những cảnh kẹt xe, chen chúc nhau xuống phà...
Sẽ không còn như thế này: chờ đợi, chật chội, mệt mỏi...
Cầu phà sẽ vắng tanh, mỏi mòn mong đợi trong vô vọng ...
Cty Du lịch Bến Tre sẽ mang tấm biển này đi đâu?
Và sẽ không thể nào còn được đứng trên phà để có góc nhìn này nữa!
Thế đấy,
Bao nhiêu là câu hỏi
Bao nhiêu ngậm ngùi
Bao nhiêu luyến tiếc
Phà Rạch Miễu ơi, bây giờ đã là kỉ niệm!
Ba ngày trước, con trai mail về báo tin "Có một chiếc máy bay hạ cánh khẩn cấp xuống sông Hudson ( chia cách Manhattan và New Jersey) vì có mấy con ngỗng trời bay vào động cơ. Hiện giờ con đang xem tin tức. Hình như là không có ai bị gì hết!"
Ngạc nhiên chưa! Quả là một chuyện khó tin nhưng có thật.
Năm ngoái, khi sang dự lễ Tốt nghiệp, con trai dẫn lên New York chơi mấy hôm, có dẫn ra chỗ sông Hudson đó, rồi đi một vòng bán đảo Manhattan bằng tàu phà. Chính là mấy chiếc đã cứu hộ 155 hành khách từ chiếc máy bay ấy. Hôm kia, nước sông lạnh lắm, vì hình như nhiệt độ không khí là - 8 độ C thì phải.
Đặc biệt là chỗ máy bay hạ cánh khẩn cấp chính là chỗ bến tàu chúng tôi lên đất liền sau chuyến dạo sông Hudson. Chuyến đi bắt đầu từ khu Old sea port, ngược lên phía Mid-town và cập bến tàu ở cuối đường 42.
Có mấy hình con trai gởi về, post lên đây :
Khoảng sông này gần chỗ máy bay hạ cánh khẩn cấp:
Tối 16-1-2009
7g30
Từ trong khu hội chợ triển lãm đi ra, ngợp mắt vì người là người. Thiên hạ ùn ùn kéo nhau đổ về đông như nước. Khu vực sân khấu đen đặc người. Quan khách đã yên vị trên các hàng ghế. Sân khấu đã lên đèn, nổi nhạc. Phía trước cổng khu triển lãm, lực lượng bảo vệ, công an đông nghịt, ngăn không cho người tràn xuống lòng đường. Tui cũng len lỏi vào, tìm một chỗ đứng. Ông chủ nhà thì lui ra phía sau chờ và rất lịch sự xách dùm cái áo khoác, ba cái giỏ trồng lan và xâu bánh dừa mới mua thêm cho vợ rảnh tay mà ... chụp hình.
Hỏi một người đứng bên cạnh, mình chờ tới chừng nào hả em? Hình như 9g mới có xe hoa diễu hành. Trời đất, vậy đi về chứ đứng đây cũng đâu có coi văn nghệ được, mà đi lại đàng sân khấu bây giờ chắc chỉ có coi...đầu người đứng trước mà thôi.
Thế là chen ra.
Phía xa, một đoàn mô tô đang chờ sẵn. À, ra đây là đoàn mô tô đã theo đoàn đua xe đạp mấy bữa trước đây, chiếc nào chiếc ấy to kềnh to càng, bóng loáng. Hết đoàn mô tô là đoàn xe hoa. Hay nhỉ, "tác nghiệp" thôi. Nhiều quá, mỗi xe một vẻ, mười phân chắc chỉ được ... vài ba phân! Chưa có chiếc nào xếp đặt ánh sáng cho phù hợp với ban đêm cả. Lần đầu tiên nhìn tạn mặt, thất vọng quá! Chiếc thì quá đơn giản, chiếc lại quá rườm rà. Hình như những người thiết kế chưa có kinh nghiệm thì phải.
Loay hoay chụp đến chiếc cuối cùng, nhìn dáo dác thấy lạc mất chồng! Ba chân bốn cange chạy về nhà, thấy cửa còn đóng, nghĩ hay là vẫn còn chờ mình? Định quay trở ra, nhưng nghĩ hay mình nhấn chuông thử xem sao? Và chồng ra mở cổng, lại cười cười, lắc đầu, thiệt tình, mê chụp hình quá mà!
Vừa edt hình vừa xem trực tiếp, mấy xe hoa trong TV lại đẹp hơn mình chụp vậy ta?
Thôi thì, cũng post lên cho vui vậy.
Huyện Ba Tri
Viên kẹo 600kg đây. Nó là kẹo cacao đậu phọng. Viên kẹo thật được trưng bày trong hội chợ, hình bên entry kia
Xe hoa của nhãn hiệu kẹo dừa Tuyết Phụng, trông buồn quá!
Tách cà phê này cũng về Bến Tre tham gia lễ hội Dừa!