Thứ Năm, 2 tháng 2, 2012

Tháng Hai của em




Photobucket
Tháng Hai, xứ quê mình nắng ấm, cho chị cứ mãi xót xa về em, em gái thương yêu, em giờ đã mãi mãi nằm lại nơi xứ người giữa mùa Đông tuyết đổ trắng trời. Xứ người với y học tiến bộ, nhưng thuốc đặc trị của một trong ba viện nghiên cứu cancer lớn nhất nước Mỹ cũng đành bó tay thì chị biết làm sao cho dù chị muốn đổi mười năm sống của mình lấy một năm vui cho em?
Em chỉ có mỗi ước nguyện duy nhất về lại quê nhà, nhưng chồng  em bảo để em lại bên ấy cho hai con còn thăm mộ mẹ. Và mẹ của chúng ta thì thêm một lần khóc con!
Em vì gia đình suốt một đời, em là Phật sống của chị, em là ân nhân của bao người, nhưng em được gì cho riêng em? Chị vẫn nhớ và cố làm theo lời em dặn “Mỗi ngày sống hãy là một ngày vui nghe chị”… mà sao khó quá em ơi!

Hai mươi năm xứ người, em dốc hết tinh lực cho gia đình, cho bạn bè, cho những ai cần đến mà em có thể.
Chồng con mặc quần áo giá bạc trăm chứ em chỉ cho phép mình mua hàng sale để mặc…
Ai đổi xe này nọ chứ em vẫn chiếc xe còi tới mùa đông là máy sưởi cứ đình công…
Mùa hè đi biển với đại gia đình, em cũng chỉ chăm chú vào bữa ăn cho mọi người như một ôsin tận tụy…
Lần về đầu tiên, em đã phải buộc mình tích cực ăn bánh ngọt trước cả tháng cho lên cân kẻo về mẹ thấy ốm mà xót lòng bởi trong mắt mẹ, Việt Kiều phải trắng trẻo phương phi…
Những ngày ở quê nhà, em cứ thắt thỏm vì cậu con trai còn nhỏ phải ở lại với cha, liệu đêm ngủ cha có sẻ thức mà xem con trai có tung mền ra không, cha có làm thức ăn vừa miệng con không…
Ngày trở sang bên ấy, lời cuối ở sân bay em bảo không biết bao giờ mới về lại xứ quê nắng ấm quanh năm lần nữa...
Những năm đầu mới sang, em chỉ ước ao được học thêm hai năm để đổi bằng, nhưng rồi chuyên môn đành trôi theo những chiếc bánh kem trong cửa hàng bakery xứ lạ…
Một người bạn thân đã đường hoàng sang Mỹ theo diện hôn thê là công sức của em vì những lời van vỉ khó cầm lòng, nhưng ngày em nằm viện, họ chưa hề ghé thăm, em mất, họ vẫn biệt tăm dù tiền của em vẫn đang nằm trong túi họ mà từ chỗ họ đến em có xa lắm đâu! Chị tỏ ý phiền, em vẫn một mực bảo “Tội nghiệp C. lắm chị ạ, chồng cô ấy đang mất việc”
Rồi cô bạn thân của em út van nài, em lại làm bà mai cho người bạn góa vợ, và rồi người ta cũng làm mặt lạ dù trước đó dư lời thề thốt “qua được bển, ơn chị em không bao giờ quên!”
Chị biết, tâm bồ tát như em thì bỏ qua hết những chuyện thị phi như thế, nhưng chị còn nhiều sân si nên mỗi lần nhớ là thêm một lần xót em… mà rồi có làm gì được đâu?

Những ngày đầu, em vẫn còn nói chuyện như là bệnh của ai và chị thì không muốn tin đó là sự thật. Hai năm ròng rã điều trị tích cực với những giáo sư bác sĩ hàng đầu của một viện nghiên cứu ung thư lớn nhất nước Mỹ, với thuốc đặc trị mà giá mỗi viên hơn tháng lương của chị, với việc ăn kiêng triệt để. Ngày bác sĩ bảo thôi em không cần phải đi tái khám nữa vì không còn tế bào K. Em gọi về báo tin, chị vui biết bao nhiêu.

Như bao nhiêu người đã coi nước Mỹ là đất hứa – em dốc tâm lực mình vào đầu tư cho con, mong đem đến cho con tất cả những điều mà chị, mà em – những đứa con nhà nghèo như mình hằng mơ ước. Hai mươi đôla cho một giờ học piano tuần 2 buổi đâu phải món tiền lẻ, vậy mà hai cháu học năm này qua năm khác… một mình em đóng bảo hiểm cho cả nhà bốn người suốt hai mươi năm, cũng không phải món tiền nhỏ mà hàng tháng bỏ ra…
Từ khi xin được việc làm ở bệnh viện, lương nhiều hơn, em hồn nhiên khoe với chị là nếu em có chết thì bảo hiểm cũng nhiều!


Em làm việc quá sức mà không hề thiết đến chuyện chăm chút cho bản thân. Trong lời cầu nguyện mỗi ngày, em vẫn mong Chúa cho em sống đến sáu mươi tuổi thôi vì lúc đó, Ryan đã mười tám tuổi, Trí thì đã ra trường và có thể đã yên bề gia thất.
Nhưng em đã không thể…căn bệnh tai ác đã trở lại và quật ngã em...

Những ngày cuối, lần nào gọi sang, chị cũng động viên em cố gắng chiến đấu, chờ đám cưới Út Thảo xong là chị bay sang với em liền. Chị biết nói sao khi muốn bay sang với em sớm hơn khi mẹ vẫn tin là em đang khỏe dần lên và không lẽ để mỗi mình mẹ lo đám cưới Út Thảo? Chúng ta đã giấu mẹ đến chừng không thể nữa...
Chị cũng không hé răng với ai lời cuối của em “Em muốn về chết ở Việt Nam. Chị sang với em, em lẻ loi lắm” làm sao đổi được cho em những ngày mạnh khỏe của chị để chờ? Chị bảo: Chủ Nhật họ nhà trai sang chơi, thứ hai chị bay và trưa thứ ba chị đã có mặt bên em rồi, cố lên, chị nhất định sang.
Vậy mà, thứ bảy em bỏ đi rồi…

Photobucket

Hai năm rồi, chị không dám nghĩ đến việc em đã mất. Giật mình giữa khuya, nhớ đến quặn cả ruột gan, thảng thốt vì có biết bao điều ta vẫn còn chưa nói với nhau.
Nhớ hoài lần chị sang thăm, lúc đưa chị ra ga về, ôm em mà tự dưng thấy lạnh người, lo điều không muốn đến sẽ biến thành sự thật. Nhớ em miệng cười cười nói “thôi về đi bà, khóc cái gì, cải lương quá đi” mà mắt cũng rưng rưng…

Hai năm rồi, thi thoảng chị vẫn gõ vài câu tiếng Anh sai chính tả trên facebook tụi nhỏ và thắc thỏm mong chúng trả lời. Buồn vì mình không rành tiếng Anh để có thể gần hơn với cháu, mà cũng giận nhiều hơn cha chúng đã không biết lưu giữ cái hồn cốt quê hương qua lời ăn tiếng nói, lại thương em nhiều hơn vì sự độc đoán của chồng…

Cuối hè này, chị ngồi ôm mộ bia ủ nóng ánh mặt trời mà nhớ mùa bão tuyết em trải qua với mấy lần phẫu thuật… giờ thì em không còn phải sợ mùa đông nơi thung lũng hoang vắng đó nữa rồi…

Hai năm rồi, cỏ xanh chưa trên mộ em?

Photobucket
Đọc tiếp ...