1.
Năm ngoái, tôi lười viết. Thực ra còn nhiều chuyện quan trọng hơn, nó choán hết cả suy nghĩ, nó khiến nhiều lúc đâm ra mệt mỏi, u uất, nhiều lúc muốn bỏ luôn blog. Nhưng nghĩ rằng bao nhiêu bạn bè thân mến vẫn hay ghé qua, ân cần thăm hỏi, vậy nên “Không thể nói lời từ biệt”!
2.
Năm ngoái, friends list dài hơn. Tôi vốn rất ngại khi add một ai đó. Chỉ e trong một phút bốc đồng rồi sau chẳng biết nói năng gì thì quả là khó coi. Thế nên cũng rất băn khoăn khi nhận invite của khá nhiều bloggers. Đến bây giờ, vẫn còn hơn chục invite để đó. Lâu lâu lại điểm qua và rồi để đó! Cũng có người, tôi chủ động gửi invite và rất may là cho đến giờ, chưa thất vọng vì đã quyết định. Họ là ai? Một bà mẹ trẻ đơn thân với hai cậu con trai xinh như thiên thần đã làm tôi khâm phục vì sự mạnh mẽ, giỏi giang và cực kì đảm đang: vừa học, vừa làm, vừa nuôi hai con nhỏ ở xứ lạ quê người; một người phụ nữ trẻ, sức khỏe không mấy ngon lành nhưng làm tôi ngưỡng mộ với tài nấu ăn và nghệ thuật chăm sóc gia đình; một nhóm bạn trẻ mang cái tên chung là Khăn Rằn Bến Tre cực kì dễ mến, một “thủ lĩnhKR” đáng mặt đầu đàn với danh xưng tếu táo là Tía Già cùng mấy “lâu la” với những nick dễ thương: Vịt Mỏ Nhọn, Thỏ Dễ Thương, Hến, Neco, Ròm, Thằng Quỉ Nhỏ, Thợ máy mê Thơ…Họ làm việc tốt, làm công tác xã hội cũng không kém cạnh, viết lách cũng đáng nể. Có ai đọc “Lan man thành phố”chưa?
http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=355258&ChannelID=119
3.
Năm ngoái, bạn cũ thấy thân hơn, hạnh duyên gặp gỡ đã làm nên tình thân thuộc như tự bao giờ. Bạn ấy với tôi, đã từng khóc với nhau, cười với nhau, bàn bạc nhiều “dự án” với nhau, mong cho nhau luôn mạnh mẽ, luôn vững vàng. Không thề thốt đinh ninh, nhưng tự mỗi người đều coi nhau như ruột thịt của mình… Điều này chẳng quí giá lắm sao?
4.
Năm ngoái, còn có 2 niềm hạnh phúc. Người chị cùng cha sau gần bốn mươi năm bặt tin đã nối lại thâm tình, cứ như là chuyện cổ tích.Việc gặp mặt nhau chỉ còn là thời gian và một chuyến bay. Sẽ có!
Cô bạn đồng nghiệp cũng ngần ấy năm xa biệt, lòng cố ý tìm bỗng nhiên lại liên lạc được dễ dàng như chưa có gì dễ dàng hơn vậy. Hạnh duyên là thế chăng? Sẽ gặp!
5.
Năm ngoái, một nỗi buồn lớn, khó san sẻ, “Muối xát lòng ai nấy mặn mòi”. Cũng may mà coi như qua dù lắm nỗi niềm. Mạnh mẽ lên, vững vàng lên, những người yêu thương luôn ở cạnh bên, Người ơi!
Năm ngoái, nhiều biến động! Giờ thì hãy qua đi, vì đã là quá khứ rồi.
Chào năm mới!
Chào 2010!
Mong được bình yên 12 tháng tuổi tôi!