Em quyết định liên lạc với chị sau đúng bốn mươi năm và sau rất nhiều ngần ngại.
Chị có còn nhớ đến em không, một trong những đứa em cùng cha khác mẹ?
Em sẽ nói với chị gì đây?
Thăm hỏi ư? Những tin tức về chị từng ấy năm qua, em vẫn biết thường xuyên.
Nhắc lại những kỉ niệm ít ỏi của chị em mình ư? Có lẽ sẽ là như vậy. Vì với riêng em, vẫn còn như in trong trí dù thời gian đã trôi quá xa rồi.
Em vẫn nhớ ngày chúng mình còn nhỏ xíu, chị từ Dì Hai ở Sài Gòn, em từ Ngoại ở Mỏ Cày về Nội, những ngày hè ít ỏi, chị em mình đã cùng sống dưới một mái nhà.
Ngôi nhà to lớn, mênh mông được xây lên từ thời ông cố mình hãy đang còn là ông Hội đồng Lập, giàu có nhất vùng. Ngôi nhà mà nếu một mình, một đứa trẻ 5,6 tuổi như em hồi đó sẽ không bao giờ dám lên tới gian thờ với bao nhiêu là bàn thờ nối tiếp nhau, những tấm hoành phi treo cao, những bộ thần vọng chắn trước mỗi gian thờ, những đôi liễn gỗ sơn son thếp vàng ôm hàng cột…
Ngôi nhà với một dãy thật nhiều cây thiên tuế, cây sanh, cây sộp trong những hàng chậu cao quá đầu em chạy dài trước mảnh sân gạch tàu đỏ lựng trông thẳng ra bờ xe qua hai cánh cổng đồ sộ …
Ngôi nhà với lẫm lúa chiếm gần hết dãy nhà dưới, bên cạnh gian để cối xay thóc, chuồng cối, cối giã gạo…
Ngôi nhà với gian bếp cũng thật rộng với khuôn bếp thật cao mà đứng nhìn lên, em chỉ thấy mấy chóp ông táo và cái ống tre giắt đũa bếp…
Ngôi nhà với dãy nhà ngang tít tắp - bộ trường kỷ, bộ ván gõ to tướng, hình như còn cái bàn nước, cái võng, em mơ hồ nhớ vậy - trông ra một bên là cái sân gió với không biết bao nhiêu là mái đầm đựng nước mưa, bên kia là sân phơi lúa lát gạch tàu chạy tuốt ra cổng bên…
Và chính trong cái nhà ngang đó, em nhớ chị bằng những kỉ niệm ngày xưa.
Chị em mình đã cất nhà chòi bằng cách đâu hai cái ghế trường kỉ lại rồi phủ mền lên trên. Rồi mình đã lặt hết chồi non của hai cây sộp trước nhà xắt làm thức ăn bán đồ chơi làm Bà Nội la quá chừng. Mình kéo nhau chạy trên sân gạch bằng tàu mo cau mà chú Năm Trò con bà nội Năm hái cho, nhưng chị kéo em chạy te te còn em thì cứ phải lặc lè, chị lớn hơn em tới 4 tuổi lận mà!
Mình còn đòi cô Sáu Rép hớt cá mắt tre dưới ao sau nhà bếp.
Em cũng còn nhớ, có lần hai chị em mình nắm áo nhau lén lén đi lên trên nhà thờ vắng teo, tối hù, ngó lên chiếc bàn thờ giữa xem hình ông Cố với bộ móng tay thật dài rồi ù té chạy xuống nhà ngang mặt xanh lè vì con tắc kè kêu….
Rồi em vẫn nhớ, ngày đám ma ông Nội, mấy chị em mình đã gặp lại nhau ở Bến Tre sau rất nhiều năm.
Em vẫn nhớ sau đó, lần về Bến Tre giỗ ông, lại gặp chị. Kí ức em vẫn còn như in hình ảnh chị mặc bộ đồ lụa màu hường. Trong mắt em, người chị từ Sài Gòn về thật sang trọng và đẹp đẽ. Em vẫn còn nhớ, chị cười và nói về con ruồi bị té vào nồi kho “A! nó tomber rồi!”. Em nhớ bà Nội hãnh diện nói với mọi người “Con Thu Hường nó học trường Tây đó”
Rồi Dì Hai rước chị đi Tây thiệt. Em có được mấy bộ áo dài của chị làm quà, đó là những bộ áo dài đẹp nhất của em hồi học Đại học Văn Khoa.
Nhưng cũng từ đó, chị em ta bặt tin nhau.
Hồi chị mới đi, Ba không cho em địa chỉ của chị, Ba nói nếu muốn thư cho chị, cứ viết rồi đưa Ba, Ba sẽ gởi. Em đã không làm như vậy. Giờ nghĩ lại, hồi đó mình trẻ con thiệt. Cứ nhờ Ba gửi lá thư đầu tiên, tự khắc sẽ có thư trả lời của chị, điều đó đồng nghĩa với việc sẽ có địa chỉ của chị. Nhưng mà, mọi việc đã xảy ra rồi, có muốn sửa chữa cũng không được. Có hối tiếc cũng vậy thôi.
Giờ, chị em mình già hết rồi, chị 64, em 60. Ba không còn, chị Thu Đông cũng không còn. Mong là sẽ không quá muộn để chị em mình nối lại liên lạc với nhau.
Bốn dòng con của ba, hình như điểm của mối dây liên lạc là Sơn của Dì Hừng, cậu con trai đầu tiên và duy nhất của dòng thứ ba, sau một hơi 4 đứa con gái : chị - cô cháu nội đầu tiên, cô con gái duy nhất của Má Tư; rồi chị Thu Đông, em và Thu Tâm của Maman Mỏ Cày.
Nhớ hồi dì Hừng sinh Sơn, bà Nội tuyên bố “Dâu nào cũng là dâu. Dâu nào đẻ con trai thì chìa khóa rương xe tao giao hết!”. Bởi vậy, tụi em mới về với Ngoại! Rồi Bà Nội lại trầu cau lần thứ ba đi cưới dì 7 Nhung cho Ba. Hằng, Hiếu, Hạnh, Nguyên là 4 đứa cuối. Ba mình đào hoa, chị nhỉ? Cũng có cái hay là chả ai ồn ào với nhau. Chỉ buồn thôi.
Em biết chị đã có một gia đình hạnh phúc: anh Hai rất tốt, hai cháu ngoan, thành đạt. Điều quan trọng là bây giờ anh chị đang hưởng hạnh phúc tuổi già.
Mong lắm một lần chị về lại quê hương
Cũng mong lắm một lần tất cả chúng ta gặp nhau.
Sẽ ra sao ngày đó?