Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2011

Bất chợt...



Từ comment của chị Thanh Quế:
"dù tóc cũng bạc rồi ...
nên hối hả yêu thương nhau ...
và luôn hồi nhớ ngôi trường cũ,
luôn nhớ các bạn xưa ...
"



Photobucket



 Ta hối hả yêu thương nhau đi nhé
Kẻo nữa rồi sương khói tóc mây pha
Những được mất hơn thua chừng nhỏ bé
Mừng ta còn nước mắt nhớ ngày qua

Ta hối hả gọi đời nhau đi nhé
Kẻo nữa rồi lời không kịp trên môi
Gió thời gian thổi tim ta run khẻ
Mùa cứ trôi trong tiếc nuối bời bời

Ngôi trường cũ còn hoài trong nỗi nhớ
Bóng bạn xưa đâu đó góc giảng đường...
Dòng sông chảy dẫu bên bồi bên lở
Hạt phù sa - tim nhỏ cứ vấn vương...

Đọc tiếp ...

Tháng Chín

 Photobucket  

Lâu rồi tôi không có entry nào trọn vẹn!
Cứ viết rồi bỏ dở dang vì nhiều lẽ: không còn hứng thú, không có thời gian, và có khi không muốn viết nữa ...

Tháng rồi, chuyến đi dài với thật nhiều điều, tôi cũng viết, rồi lại để đó.
Về, lu bu với những việc có tên và không tên, với cái Góc-nhỏ-của-tôi-và-bạn-bè-tôi, với những phiền muộn đáng và không đáng...

Tôi bảo tôi tập rủ bỏ dần dần những hơn thua được mất, khó thật. Hóa ra tôi vẫn còn nhiều tham sân si đến vậy sao?
Tôi hay lí sự rằng tôi muốn rõ ràng trong mọi tranh cãi, nhưng sau đó, tôi lại thấy mình dở tệ. Có gì đâu mà đòi rõ ràng, đòi được mất hơn thua?
Cũng có khi với người này, tôi nhịn và ngạc nhiên thấy mình nhịn cũng giỏi. Với người khác, tôi xù lông nhím ra mà tranh cãi và đôi lúc hể hả thấy mình đã bảo vệ được chủ ý của mình!.
Bình tĩnh lại, tôi nhớ lúc mình ngồi trên máy bay, tít trên cao mười hai nghìn mét, bên ngoài khung cửa là khoảng không gian thăm thẳm, mênh mông, vô tận, nghĩ, con người có là cái gì? Còn nhỏ hơn hạt cát trong sa mạc nữa! Sao không yêu thương nhau, tha thứ cho nhau, nương tựa nhau mà vui sống, bày đặt hơn thua để làm gì? Mình cho là mình đúng ư? Bao giờ chẳng thế. Con người vốn yêu chiều và dễ dàng tha thứ cho bản thân mình mà.

Đêm trước, bỗng dưng chiêm bao thấy em gái, chừng như bên tai nghe tiếng em những ngày cuối. Xót lòng quá thể! Đêm càng vắng càng nghe rõ tiếng trái tim mình... sáng ra ngẩn ngơ! 

 

Đọc tiếp ...