Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2009

Hiểu Đời

Chị bạn gửi, thấy thú vị nên post lên đây, bà con xóm blog mình cùng đọc nhé!

 

 

 
 
 
Tháng ngày hối hả, đời người ngắn ngủi, thoáng chốc đã già. Chẳng dám nói hiểu hết mọi lẽ nhân sinh nhưng chỉ có hiểu đời thì mới sống thanh thản, sống thoải mái.

Qua một ngày mất một ngày
Qua một ngày vui một ngày
Vui một ngày lãi một ngày

Hạnh phúc do mình tạo ra. Vui sướng là mục tiêu cuối cùng của đời người, niềm vui ẩn chứa trong những sự việc vụn vặt nhất trong đời sống, mình phải tự tìm lấy. Hạnh phúc là cảm giác, cảm nhận, điều quan trọng là ở tâm trạng.

Tiền không phải là tất cả nhưng không phải không là gì. Đừng quá coi trọng đồng tiền, càng không nên quá so đo, nếu hiểu ra thì sẽ thấy nó là thứ ngoại thân, khi ra đời chẳng mang đến, khi chết chẳng mang đi. Nếu có người cần giúp, rộng lòng mở hầu bao, đó là một niềm vui lớn. Nếu dùng tiền mua được sức khỏe và niềm vui thì tại sao không bỏ ra mà mua? Nếu dùng tiền mà mua được sự an nhàn tự tại thì đáng lắm chứ! Người khôn biết kiếm tiền biết tiêu tiền. Làm chủ đồng tiền, đừng làm tôi tớ cho nó.

Quãng đời còn lại càng ngắn thì càng phải làm cho nó phong phú”. Người già phải thay đổi quan niệm cũ kỹ đi, hãy chia tay với “ông sư khổ hạnh”, hãy làm “con chim bay lượn”. Cần ăn thì ăn, cần mặc thì mặc, cần chơi thì chơi, luôn luôn nâng cao chất lượng cuộc sống, hưởng thụ những thành quả công nghệ cao, đó mới là ý nghĩa sống của tuổi già.

Tiền bạc là của con, địa vị là tạm thời, vẻ vang là quá khứ, sức khỏe là của mình.
Cha mẹ yêu con là vô hạn; con yêu cha mẹ là có hạn.
Con ốm cha mẹ buồn lo; cha mẹ ốm con nhòm một chút hỏi vài câu là thấy đủ rồi.
Con tiêu tiền cha mẹ thoải mái; cha mẹ tiêu tiền con chẳng dễ.
Nhà cha mẹ là nhà con; nhà con không phải là nhà cha mẹ.
Khác nhau là thế, người hiểu đời coi việc lo liệu cho con là nghĩa vụ, là niềm vui, không mong báo đáp.
Chờ báo đáp là tự làm khổ mình.

Ôm đau trông cậy ai? Trông cậy con ư? Nếu ốm dai dẳng chẳng có đứa con có hiếu nào ở bên giường đâu (cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử). Trông vào bạn đời ư? Người ta lo cho bản thân còn chưa xong, có muốn đỡ đần cũng không làm nổi.
Trông cậy vào đồng tiền ư? Chỉ còn cách ấy.

Cái được, người ta chẳng hay để ý; cái không được thì nghĩ nó to lắm, nó đẹp lắm. Thực ra sự sung sướng và hạnh phúc trong cuộc đời tùy thuộc vào sự thưởng thức nó ra sao. Người hiểu đời rất quý trọng và biết thưởng thức những gì mình đã có, và không ngừng phát hiện thêm ý nghĩa của nó, làm cho cuộc sống vui hơn, giàu ý nghĩa hơn.
Cần có tấm lòng rộng mở, yêu cuộc sống và thưởng thức cuộc sống, trông lên chẳng bằng ai, trông xuống chẳng ai bằng mình (tỷ thượng bất túc tỷ hạ hữu dư), biết đủ thì lúc nào cũng vui (tri túc thường lạc).

Tập cho mình nhiều đam mê, vui với chúng không biết mệt, tự tìm niềm vui.
Tốt bụng với mọi người, vui vì làm việc thiện, lấy việc giúp người làm niềm vui.
Con người ta vốn chẳng phân biệt giàu nghèo sang hèn, tận tâm vì công việc là coi như có cống hiến, có thể yên lòng, không hổ thẹn với lương tâm là được. Huống hồ nghĩ ra, ai cũng thế cả, cuối cùng là trở về với tự nhiên. Thực ra ghế cao chẳng bằng tuổi thọ cao, tuổi thọ cao chẳng bằng niềm vui thanh cao.

Quá nửa đời người dành khá nhiều cho sự nghiệp, cho gia đình, cho con cái, bây giờ thời gian còn lại chẳng bao nhiêu nên dành cho mình, quan tâm bản thân, sống thế nào cho vui thì sống, việc nào muốn thì làm, ai nói sao mặc kệ vì mình đâu phải sống vì ý thích hay không thích của người khác, nên sống thật với mình.

Sống ở trên đời không thể nào vạn sự như ý, có khiếm khuyết là lẽ thường tình ở đời, nếu cứ chăm chăm cầu toàn thì sẽ bị cái cầu toàn làm cho khổ sở. Chẳng thà thản nhiên đối mặt với hiện thực, thế nào cũng xong.

Tuổi già tâm không già, thế là già mà không già; Tuổi không già tâm già, thế là không già mà già. Nhưng xử lý một vấn đề thì nên nghe già.

Sống phải năng hoạt động nhưng đừng quá mức. Ăn uống quá thanh đạm thì không đủ chất bổ; quá nhiều thịt cá thì không hấp thụ được. Quá nhàn rỗi thì buồn tẻ; quá ồn áo thì khó chịu…. Mọi thứ đều nên “vừa phải”.

Người ngu gây bệnh (hút thuốc, say rượu, tham ăn tham uống….)
Người dốt chờ bệnh (ốm đau mới đi khám chữa bệnh)
Người khôn phòng bệnh, chăm sóc bản thân, chăm sóc cuộc sống.
Khát mới uống, đói mới ăn, mệt mới nghỉ, thèm ngủ mới ngủ, ốm mới khám chữa bệnh…. Tất cả đều là muộn.

Chất lượng cuộc sống của người già cao hay thấp chủ yếu tùy thuộc vào cách tư duy, tư duy hướng lợi là bất cứ việc gì đều xét theo yếu tố có lợi, dùng tư duy hướng lợi để thiết kế cuộc sống tuổi già sẽ làm cho tuổi già đầy sức sống và sự tự tin, cuộc sống có hương vị; tư duy hướng hại là tư duy tiêu cực, sống qua ngày với tâm lý bi quan, sống như vậy sẽ chóng già chóng chết.

Chơi là một trong những nhu cầu cơ bản của tuổi già, hãy dùng trái tim con trẻ để tìm cho mình một trò chơi ưa thích nhất, trong khi chơi hãy thể nghiệm niềm vui chiến thắng, thua không cay, chơi là đùa. Về tâm và sinh lý, người già cũng cần kích thích và hưng phấn để tạo ra một tuần hoàn lành mạnh.

“Hoàn toàn khỏe mạnh”, đó là nói thân thể khỏe mạnh, tâm lý khỏe mạnh và đạo đức khỏe mạnh. Tâm lý khỏe mạnh là biết chịu đựng, biết tự chủ, biết giao thiệp; đạo đức khỏe mạnh là có tình thương yêu, sẵn lòng giúp người, có lòng khoan dung, người chăm làm điều thiện sẽ sống lâu.

Con người là con người xã hội, không thể sống biệt lập, bưng tai bịt mắt, nên chủ động tham gia hoạt động công ích, hoàn thiện bản thân trong hoạt động xã hội, thể hiện giá trị của mình, đó là cuộc sống lành mạnh.
Cuộc sống tuổi già nên đa tầng đa nguyên, nhiều màu sắc, có một hai bạn tốt thì chua đủ, nên có cả một nhóm bạn già, tình bạn làm đẹp thêm cuộc sống tuổi già, làm cho cuộc sống của bạn nhiều hương vị, nhiều màu sắc.

Con người ta chịu đựng, hóa giải và xua tan nỗi đau đều chỉ có thể dựa vào chính mình. Thời gian là vị thầy thuốc giỏi nhất. Quan trọng là khi đau buồn bạn chọn cách sống thế nào.

Tại sao khi về già người ta hay hoài cựu (hay nhớ chuyện xa xưa)? Đến những năm cuối đời, người ta đã đi đến cuối con đường sự nghiệp, vinh quang xưa kia đã trở thành mây khói xa vời, đã đứng ở sân cuối, tâm linh cần trong lành, tinh thần cần thăng hoa, người ta muốn tim lại những tình cảm chân thành. Về lại chốn xưa, gặp lại người thân, cùng nhắc lại những ước mơ thuở nhỏ, cùng bạn học nhớ lại bao chuyện vui thời trai trẻ, có như vậy mới tìm lại được cảm giác của một thời đầy sức sống. Quý trọng và được đắm mình trong những tình cảm chân thành là một niềm vui lớn của tuổi già
Nếu bạn đã cố hết sức mà vẫn không thay đổi tình trạng không hài lòng thì mặc kệ nó! Đó cũng là một sự giải thoát. Chẳng việc gì cố mà được, quả ngắt vội không bao giờ ngọt.

Sinh lão bệnh tử là quy luật ở đời, không chống lại được. Khi thần chết gọi thì thanh thản mà đi. Cốt sao sống ngay thẳng không hổ thẹn với lương tâm và cuối cùng đặt cho mình một dấu châm hết thật tròn.
Đọc tiếp ...

30-5 Sinh Nhật con trai

 

 

 

27 năm trước, 7g sáng, con oe oe khóc tiếng đầu tiên, mẹ vô cùng mãn nguyện.

Mà hồi đó làm gì có chuyện siêu âm để biết trước là gái hay trai, cứ phải hồi hộp chờ và mạnh ai nấy đoán khiến mấy bà bầu cứ nay thì hớn hở mai lại buồn hiu. Nhớ chú Ẩn ở Văn phòng, bảo cô Oanh lúc đó cũng sắp có em bé “Thấy chưa, Oanh cũng ráng bắt chước chị Năm đẻ con trai nghen”. Rồi đâu gần tháng sau, lúc chị Hạnh báo tin cô Oanh lại sinh con gái, mọi người thấy chú ỉu xìu nên ái ngại, tuy tiếc nhưng vẫn bấm nhau bỏ đi chỗ khác, để chú ngồi lại một mình trong phòng họp của Sở với chiếc TV đang chương trình phim buổi tối.

Dù mấy năm đó ai cũng còn vất vả, nhưng lạ một điều là mẹ rất nhiều sữa tuy cũng chẳng có thức ngon hàng ngày. Thế nên chị cũng hay rà rê cạnh bên, cứ từ sau lưng mẹ, chui lòn dưới cánh tay mẹ mà bú ké với con, nhắm tít mắt, lờ tiếng cười ngạo của mấy chị trong khu tập thể.

Cứ vậy, con chóng lớn, trắng hồng, mủm mỉm và mẹ vẫn cứ hàng giờ ngồi ngắm con ngủ mà không biết chán.

Năm đó, là năm cuối mẹ học lại chương trình Sư phạm. Mỗi hè lại tập trung hai tháng ròng rã, Út Thảo lại sang trông con và chị cho mẹ đi học. Ai cũng nói sau này con và chị sẽ rất giỏi vì “học đại học từ trong bụng mẹ” mà. Giờ nghĩ lại, mẹ cũng thấy mình hay thiệt, năm 79 bắt đầu khóa học mẹ cấn thai chị, rồi 83 đi thi tốt nghiệp thì dứt sữa con, mà mẹ tốt nghiệp loại giỏi, điểm cao nhất khóa đấy chứ. Mười ngày đi thi Tốt nghiệp ở Sông Bé là mười ngày mẹ khốn khổ vì sữa căng tức ngực trong khi ở nhà thì con phải ăn cháo, lúc đó, con cũng chỉ mới mười tháng 1 tuần. Ngoại cứ ca cẩm “học chi mà khổ quá, bỏ cháu tui khát sữa vầy nè”

Rồi mẹ về, đêm con đói sữa, rúc vào ngực mẹ tìm mà mẹ thì vừa xót con vừa bấm bụng nhớ ngoại nhắc “sữa lạnh rồi, đừng cho em bú”. May mà con lớn lên khỏe mạnh chứ không thì mẹ ân hận suốt đời.

Mấy năm đó, nhà mình cũng như mấy nhà khác trong khu tập thể, nuôi heo, trồng rau để kiếm thêm chút ít bù vào đồng lương ít ỏi. Ngày dắt ra cột bên hóc tường rào nhà vệ sinh, tối dắt vào cho ngủ dưới bếp, vậy mà rồi heo cũng vô tạ, bù cho công khó xin giấy giới thiệu rồi chực chờ ở cửa hàng lương thực mua tấm cám, thức ăn.

Lúc con với chị học mẫu giáo, thì nhà mình nuôi gà nhiều lắm. Giống gà nòi mang từ quê nội lên, gần tẻ bầy mà vẫn trùi trũi lông cánh, da lưng đỏ au. Sáng sáng, mở cửa chuồng là chúng chạy ùa ra vỗ cánh rượt đuổi cắn mổ nhau chí chóe và cái phao câu tròn trĩnh bé xíu như quả trứng cá bóng lưỡng là cứ hay bị mổ nhất. Một buổi sáng, con không chịu đi học mà cứ chần chừ, vẻ mặt nghiêm trọng, mắt rưng rưng.  Mẹ sợ con bị bạn ở trường ăn hiếp hay bị cô rầy, gặng hỏi mãi… con cứ lắc đầu. Cuối cùng, khi mẹ đã phải hứa là sẽ làm bất cứ điều gì nếu con muốn, con mới òa lên khóc và chỉ “Con gà!” Thì ra, có con gà bé nhất, bị mấy con lớn xúm lại mổ, cái phao câu rướm máu khiến con thương mà sợ nó chết! Mẹ phải hứa chắc với con là sẽ xức thuốc đỏ và bảo đảm là nó không sao, con mới chịu chùi nước mắt mà đi học, nhưng cũng vẫn còn bắt mẹ phải hứa thêm mấy lần nữa. Cho đến bây giờ, con vẫn luôn quan tâm tới những điều như thế. Mẹ mừng vì con vẫn lòng lành, biết nghĩ và thương người.

Cũng hồi đó, con ít chịu ngủ trưa, hay cùng Hảo trốn đi thơ thẩn khắp mọi ngóc ngách trong khuôn viên Sở(lâu quá không thấy Hảo về Bến Tre, anh chàng nhà thơ của Vòm Me Xanh bây giờ ra sao nhỉ?) . Con có còn nhớ khoảng hành lang dài và hẹp giữa nhà bếp Sở với bức tường rào Trường Thị Xã không? Mấy bụi chuối um tùm, gốc cẩm lai, cây ổi đầu hồi nhà vệ sinh như là khu vườn yên tĩnh ban trưa. Cây me mà con nhổ về hồi đó giờ đã lớn lắm rồi, hơn hai chục năm chứ ít sao! Bao giờ con có nhà riêng, mẹ sẽ đem cây me đó về trồng trước sân nhà con nghe. Còn mấy cây bồ đề nữa, con có nhớ là mẹ ghép hai cây lại thành một và gọi nó là “Hai chị em” không? Nó cũng lớn lắm rồi, mẹ đã đem về Nội trồng trước sân. Nó sẽ mãi mãi ở đó và lớn lên từ đất quê hương, phải không con?

Lâu rồi, Sinh Nhật con không có mặt cả nhà. Năm nay cũng vậy, mẹ cứ đinh ninh là   hai mẹ con mình có một bữa tiệc mừng Sinh Nhật con ở New York. Rốt cuộc thì lại không như thế. Không sao, tuần sau mẹ sang, rồi hai mẹ con mình cùng về là mẹ vui lắm rồi. Nhớ năm kia, con đưa mẹ ra sân bay sớm, mình đi vòng vòng ngắm nghía chỗ này chỗ nọ, rồi đi ăm kem, mẹ biết con muốn mẹ vui. Nhưng lúc check in mẹ buồn quá, không muốn rời con chút nào, kéo vali đi mà cứ ngoái lại hoài, thấy con vẫy vẫy, mẹ không dám chùi nước mắt, sợ con biết mẹ khóc.

Tuần sau mẹ gặp con rồi, con trai.

Mừng con 27 tuổi,

Mãi mãi, con và chị là niềm Hạnh Phúc của Ba Mẹ.

Đọc tiếp ...

Me




Đọc tiếp ...