Thứ Hai, 29 tháng 6, 2009

Suýt lạc ở New York!

 

 Sau hai tuần nghêu ngao ở South Carolina và Harrisburg, mình lên tới ga Penn Station , New York đúng 3g07 chiều ngày 26-6.

Quên hỏi Khang xem mẹ phải đứng đâu cho nó dễ tìm, mình xuống tàu rồi đi ngược lại con đường đã đi hôm trước, ai dè lúc quanh ra thấy lạ hoắc lạ huơ. Nghĩ bụng “Kiểu này thì con kiếm mình ở đâu ta?”. Kệ, uống nước rồi thở cái đã , hai va li, mỗi cái 45pounds, cái ba lô chắc cũng gần 15 pounds, lặc lè luôn, thở khói ra lỗ tai luôn . Ngó thấy hai anh chàng phú lít Mỹ với roi điện, còng số 8 lủng lẳng, thêm một con berger to tướng nằm thè lưỡi, bèn lại gần “ Xin lỗi, con trai tôi nói sẽ đón tôi ở đây, nhưng tôi không thấy nó, anh làm ơn gọi nó dùm tôi được không?”. Hihi, nó tưởng mình cũng biết tiếng Mỹ, bèn xổ ra một tràng, mình lật đật “Sorry, my English is not good, I don’t understand”. Vậy mà cái anh chàng trẻ hơn cứ nói huyên thuyên, chỉ trỏ gì đó khiến mình phải sorry liên tục. Anh kia hỏi con mày biết nói tiếng Anh không. Thế là nó bèn chỉ cho mình đến chỗ Customer service, nhờ người phụ trách ở đó gọi dùm. Hóa ra con trai cùng một cậu bạn đón mình ở cuối đoàn tàu, mà mình thì ngồi ở toa đầu.  Hèn chi, lúc ra, thấy hơi khang khác. È ạch đẩy vali đi một hồi, mới thấy không giống chỗ hôm đi. Hỏi con mới biết cái ga Penn station này nó có tới mấy ngõ lên phố khác nhau. Hỏi, nếu tìm không ra mẹ thì sao, sao lại không, thế nào mẹ cũng biết cách, mẹ sẽ nhờ điện thoại của ai đấy để gọi con, chỉ cần mẹ không hốt hoảng, chuyện gì cũng có cách giải quyết, thậm chí nhiều cách giải quyết.

“Bình tĩnh,tự tin và chiến thắng”, câu này cũ xì mà nghiệm cho trường hợp này cũng được! ;)

Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 22 tháng 6, 2009

Lại một chuyến đi (3) The Cloisters

New York City Chủ nhật 8-6-2009

Thức dậy lúc 10g sáng.

Ra khỏi nhà 12g30 trưa

Lại mua một Metro card cho cả ngày

Và lại đi

The Cloisters, tòa lâu đài được xây dựng theo kiến trúc thời Trung cổ, bây giờ nó trở thành một chi nhánh của Bảo tàng Metropolitan NY, tọa lạc trên một ngọn đồi đẹp bên bờ sông Hudson ở tít phía Bắc Manhattan.

 

Từ Sunnyside bên quận Queens, chỗ con trai ở, đi một chuyến bus, chuyển sang subway E, rồi A, tổng cộng gần một giờ ngồi xe.

Ấn tượng ban đầu là như lạc vào thời quá khứ, như đang xem phim về thế kỉ 14, 15

Bảo tàng cùng với công viên cạnh sườn núi được xây dựng năm 1938 bằng quỹ của Rockfeller. Và người đầu tiên mang những vật trưng bày về đó là George Grey Barnard.

Lâu đài xây toàn bằng đá, tất cả toát lên vẻ chắc chắn, vĩnh cửu. Theo những lành lang dài, những khúc ngoặc quanh co, những cầu thang tối, thấy như thời gian ngưng lại đâu đây. 

Những pho tượng đá, những bức chạm tinh xảo, những khung cửa sổ tranh ghép kính màu … tất cả gợi lại một thời xa xưa mà ấn tượng về nó lại như còn tươi mới, thấy khâm phục những nghệ sĩ điêu khắc tài hoa của thời Trung cổ, chợt nghĩ không biết tâm trạng họ ra sao, có nghĩ gì về ngày mai của những tác phẩm từ tay mình?

Phía trong tòa lâu đài có nhiều khoảng sân vườn nho nhỏ với những loại hoa trồng theo đúng kiểu cũ của vài trăm năm trước, mỗi cây to, bụi hoa đều có bảng tên đính kèm. Chỉ mỗi hồng và cúc là quen dù không giống lắm từ màu sắc đến kiểu dáng, độ to nhỏ…còn thì đúng là “kì hoa dị thảo”, chụp hình mãi cũng không kịp mà cũng không hết nổi.

 
 

Trên một khoảng hành lang rộng, một nhân viên bảo tàng đang kể chuyện cho khoảng hai chục đứa trẻ với phong cách rất tự nhiên thoải mái mà sinh động. Cái cách làm cho trẻ con cũng tiếp cận được với những giá trị đặc biệt và độc đáo của nhân loại thật đáng suy nghĩ.

Từ balcon sân thượng, phóng tầm mắt xa tít xuống phía Nam Manhattan, một chiếc cầu duyên dáng vắt qua sông Hudson thanh thản chảy giữa hai bờ xanh thẫm bóng cây,

Trên bãi cỏ xanh mượt dưới nắng hè dưới chân tòa lâu đài, rất nhiều người nằm phơi nắng như trên bãi biển, một nhóm bạn trẻ ca hát, chắc là họ đi chơi dã ngoại… sao mà ung dung nhàn nhã…

Con đường đá lát mòn lẳn đánh một vòng cung dốc từ dưới chân đồi dẫn vào hai cánh cổng to đầy những đinh sắt nhọn, những phiến gỗ nâu đen dầy nặng vẫn cứ như thách thức thời gian.

Trời vẫn xanh và nắng vẫn vàng.

Phía cổng vào, dòng người tham quan vẫn lũ lượt nối nhau xếp hàng, không chen lấn, không nói cười to tiếng, còn nhân viên thì cực kì lịch sự và thân thiện.

 

Chợt nghĩ đến những điểm tham quan xứ mình.

 

Đọc tiếp ...

The Cloisters




The Cloisters - tòa lâu đài được xây dựng theo kiến trúc thời Trung cổ, nay trở thành một chi nhánh của Bảo tàng Metropolitan NY, tọa lạc trên một ngọn đồi đẹp bên bờ sông Hudson ở tít phía Bắc Manhattan
Đọc tiếp ...

Mc Clellanville Museum




Đây chỉ là bảo tàng của thị trấn Mc Clellanville. Một ngôi nhà nhỏ nhưng chứa đựng rất nhiều hiện vật, đủ để du khách có một cái nhìn khá trọn vẹn về vùng đất Mc Clellanville về nhiều mặt : văn hóa, kinh tế, chính trị, quân sự, giáo dục. Từ đó có thể nhìn thấy một phần South Carolina hơn 200 năm trước, trong chiến tranh Nam Bắc.
Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 7 tháng 6, 2009

Lại một chuyến đi (2)

 

Tối thứ sáu ngủ muộn lắm, gần 2g sáng, có lẽ  vì vui quá ? Mình được cái hay là không bị jet lag

Sáng thứ bảy, giật mình dậy lúc 11g, Khang và Việt vẫn còn ngủ ngon.

Mua thẻ ngày “Fun Pass” $7.50 để đi bus và subway. Năm 2007 sang thì giá $7.

Đầu tiên là đi Chinatown ăn sáng lúc … hơn 12g trưa, hết biết luôn!

Cháo nấu với thịt chà bông, hột vịt bắc thảo, nấm, sánh sánh, thơm thơm như có chút nước cốt dừa vậy ( là Hồng Hạnh nói thế hôm Khang dẫn chị Hạnh tới đây). Giá như mỗi sáng mà có 1 chén như vầy ! Há cảo chiên cũng rất ngon vì nó làm ít bột, nhân tôm thịt vừa ăn, nhưng ăn tới viên thứ hai là ngán. Xôi mặn lạp xưởng nữa, xôi ngon nhưng lạp xưởng thua mình làm (thật đấy, không chảnh đâu). Cộng với một tách sữa đậu nành nóng, thơm và béo lắm.

 

 

Nơi tham quan đầu tiên: Bảo tàng của người da đỏ Native Americans, trưng bày chủ yếu là y phục (và cách làm những y phục đó) của người da đỏ ở những vùng khác nhau trên đất Mỹ những thế kỉ trước, chủ yếu bằng da. Không biết họ thuộc da kiểu nào mà rất mỏng và mịn, trắng ngà, hoa văn và họa tiết rất tinh xảo, kết hạt cườm - không phải loại hạt ta vẫn thường thấy ở chợ, mà là những hạt cườm nhỏ xíu xiu chừng 1li, nhìn xa cứ tưởng là chỉ kim tuyến. Rồi vỏ sò, đá mảnh, toàn những thứ nhập từ Anh, Venice, Nam Á… Có nhìn tận mắt những y phục ấy mới thấy là họ không hề “mọi” chút nào!

Một điều thú vị: đi cùng với những đồ trưng bày, người ta làm những mô hình giới thiệu cách xỏ những hạt cườm, hạt đá để khách tham quan thực hành, những bảng trắc nghiệm đèn màu để du khách kiểm tra trí nhớ của mình về xuất xứ các vật liệu của y phục. Bảo sao người ta không thích thú cho được. Điều này, các bảo tàng của mình cũng nên học hỏi.

 

Trung tâm mua sắm Century 21 là nơi có thể mua hàng hiệu giá rẻ! Tìm được 3 cái áo bảo đảm giá rẻ hơn Sài Gòn rất nhiều mà lại đẹp nữa chứ. Có điều, chờ thử áo lâu ơi là lâu, nối theo một hàng người dài tới vài chục,  trước cửa phòng thử là một nhân viên, họ đếm số quần áo mình lựa, đưa một thẻ với con số tương ứng, xong mình vào phòng thử. Lúc ra, món nào mình không ưng ý, cứ để lại đấy, tự khắc họ sẽ mang trả về chỗ cũ, còn mình thì mang đồ đã chọn đi tính tiền. Vụ này cũng hay, chứ cửa hàng mênh mông mấy ngàn mét vuông, mình vô phương nhớ là đã lấy món đó ở đâu tuy có bảng hướng dẫn đàng hoàng. Nói nhỏ : sướng nhất là mua hàng ở NY mà khỏi trả tiền, hihi…

 

Gần 7g tối, mặt trời vẫn còn rực rỡ, con trai dẫn đến một chỗ khác cũng thú vị không kém: Baoguette – tiệm bánh mì thịt Sài Gòn của Mr Bảo! Bánh mì baguette của Bảo! Chơi chữ đấy!  $5/ổ, to bằng bắp tay, có cả thịt vô thì nặng chừng nửa kí J ! Hai mẹ con ra chỗ công viên Madison Square nhỏ nhỏ gần đó  chỗ có cái nhà  mỏng te Flatiron Building, cao nghều như một chiếc tàu mà đã được xây dựng từ năm 1902, ngồi ghế dựa, gặm bánh mì ngắm người qua lại. Bánh mì ngon tuyệt vời, ăn xong là “bế” bụng mà đi.

 

Metropolitan, bảo tàng nghệ thuật lớn nhất NY được thành lập năm 1870, vậy chắc cũng lớn nhất nước Mỹ luôn. Điều thú vị bất ngờ là được nhìn tận mắt, sờ tận tay - là lén thôi, không để cho nhân viên ở đây thấy, biết là không được làm vậy, nhưng không làm sao nén nổi cái cảm giác cực kì thú vị khi sờ vào những bức tranh gốc nổi tiếng thế giới : này là Hoa diên vĩ của Vincent van Gohg, đáng giá hơn 50 triệu đô,  Cơn giông của Pierre Auguste Cot, mấy tranh phong cảnh đẹp mê hồn của Claude Monet, rồi Pablo Picasso nữa. Trời, chẳng bõ công lặn lội tới đây! Là chưa nói không tốn tiền vô cửa (Khang có vé mời mà, do cty Lazard cũng có tài trợ cho những cuộc triễn lãm của bảo tàng! Hihi, mình hưởng soái!). chỉ có đúng 30 phút nên vội vội vàng vàng vàng “chạy bộ xem tranh”, Khang nói sẽ quay lại nếu còn thời gian. Hi vọng vậy!

 

 

 

Ghé công viên Bryant Park, một trong rất nhiều công viên nho nhỏ ở NY. Nơi này, có một bãi cỏ rất đẹp, người ta dựng màn chiếu phim free ở đó, mọi người mang mền gối ra trải lên cỏ rồi xem phim, thú vị thật. Đường đi chung quanh thì đặt vô số ghế, để mọi người ngồi. VN mình mơ cũng chẳng thấy. Mà nếu có, liệu có còn cái ghế nào còn lại sau chỉ một lần bày ra? Huhu…

 

Có một khu phố đi bộ mới ở NYC : phố đi bộ Broadway, chẳng là để tránh nạn kẹt xe chỗ cái rốn của NYC này, người ta đã cấm hẳn xe ở mấy con phố chỗ này và mang ghế ra giữa đường cho thiên hạ ngồi chơi. Nhưng giờ đó (11g đêm) thì không còn cái ghế trống nào!

Lúc đang nhờ người chụp hình thì có một đám thanh niên da đen vừa đi vừa hát hò, nhảy vô chụp ké, mắc cười quá. Mấy anh chàng cảnh sát Mỹ, bèn nói với nó là muốn mời nó chụp hình chung, nó OK, khổ cái là tới lúc này mới thấy mình chỉ đứng tới nách nó thôi!

Chỉ $7.5, với mọi phương tiện công cộng (bus và subway) ở khắp nơi, đi bao xa cũng vậy. Ở VN mình mà thuê taxi đi một ngày với bao nhiêu chỗ như vậy chắc phải hơn $100!

Vậy là xong ngày thứ bảy ở New York.

Con trai vẫn chưa thức, đêm qua, cậu còn phải thức thêm để làm nốt một số việc của cty còn dở dang.

Như vậy, hôm nay chắc cũng ra đường lúc 12g trưa.

Trời đẹp, khoảng 25 độ, thời tiết lí tưởng.

Hẹn entry sau.

Đọc tiếp ...

America trip June 2009


Mẹ và con trai trước Terra Blues Bar

Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 5 tháng 6, 2009

Lại một chuyến đi (1)

Ngày 5 tháng 6

3g sáng, con gái gọi “ Mẹ ơi, dậy đi mẹ” Ừ mà mình cũng đâu ngủ được, già rồi, lạ chỗ là khó ngủ ngay. Ông chủ nhà mail cho con gái “Con kiểm tra lại vé máy bay, passport, tiền của mẹ. Tối ngủ sớm, nhớ vặn đồng hồ báo thức”

3g 45, taxi đưa ra sân bay, bảo “tụi con chờ ngoài này, bao giờ mẹ xong hết hãy về nghe”. Là dặn vậy vì mình cũng không chắc là cái cân ở nhà với cân chỗ check in có giống nhau không. Lỡ mà có dư, bỏ uổng, cái gì cũng mua bằng tiền mà. Hay quá 97,3 lbs. Là đã để lại 4k nấm và 40 bánh tráng rồi đấy. Còn thì cũng đã tống vào ba lô 2kg kẹo rồi còn gì. Nhớ lần trước, được mang theo những 140lbs. Hì, chắc khủng hoảng kinh tế, nhà bay đã cắt bớt để còn tính phí chuyên chở nữa chứ!

Chuyện khó tin nhưng có thật: cả chuyến bay chỉ có 17 hành khách, cô nhân viên mặt đất nói vậy khi kiểm tra hành lí lần cuối. Hãng North West mới khai thác đường bay này đến ngày thứ tư!                                                         

5g45, goi về, ông chủ nhà chưa thức, bà chị bảo hồi tối nó thức khuya lắm. Lo đấy.

6g 05, chỉ cần 15 giây, đã bốc khỏi mặt đất rồi, bay nhé!

Bữa sáng trên trời khó ăn quá, mùi vị cứ sao sao : mì thịt bò bằm với sốt kì kì, yaourt, trái cây và một cái bánh ngọt, một cốc nước cam. Hình như cái bụng phản đối.

Một bạn đồng hành khá đặc biệt : 72 tuổi mà trông vẫn còn nhanh nhẹn, ông bảo đang hợp đồng dạy Toán bay cho trường Hàng không VN, vốn là bạn khá thân với phi công Nguyễn Thành Trung, với Giám đốc Sở GD Đồng Tháp, cũng vậy với cả Bộ trường Nguyễn Thiện Nhân, quen nhau hồi bộ trưởng nhà mình học Fulbrigh. Chia tay cô vợ Mỹ, ông về VN sau khi nghỉ hưu và hợp đồng giảng dạy từ 91 đến giờ. Cũng đã kịp cưới một cô vợ người Đồng Tháp, ngoài 40, dạy tiếng Anh ( Em CaoNguyên mình liệu có biết không nhỉ?) có một cô con gái năm nay lên 10. Lần này về Mỹ để mua nhà ở Las Vegas, chuẩn bị rước con gái sang. Bảo từ hồi nghỉ hưu đến giờ chả thèm lãnh lương hưu, cứ để đó, 2.400 usd/tháng chứ bộ ít sao, nghe muốn phát rét!. Giờ nhà ở Mỹ rẻ rề, mua thôi!

May quá, chỉ cùng đi tới Tokyo chứ nếu như ông bạn đồng hành lần đi trước, cứ ngồi cạnh cả chục tiếng đồng hồ chắc bội thu nghe!

Sân bay Narita của Tokyo thoạt nhìn bên ngoài có vẻ cũ kĩ, không bằng Changi của Sing tuy cũng rộng mênh mông thế. Bên trong sao thấy hơi rối, phải đi tìm chỗ hướng dẫn để hỏi xem sẽ làm thủ tục tiếp theo ở chỗ nào. Nghĩ cũng buồn cười, mình thì chỉ bập bõm, mà cô gái Nhật thì lại cứ líu lo, rốt cuộc thì “Này cô, tiếng Anh của tôi không tốt đâu, cô vui lòng nói chậm dùm” và bút đàm vậy. Con trai à, mẹ chắc dốt trớt vậy luôn rồi. Sorry con!

Gate 21 đây rồi, lại xài tiếng Anh bồi tiếp “This gate for flying NW 798?” Nó cũng yes, vậy là ok. Hahaha… chết cười.

Mẹ đi “discovery” đây, con trai.

4 máy điện thoại, mà không thấy chỗ đổi tiền xu, cũng không thấy chỗ bán card. Chắc tại mình không dám đi xa đấy thôi.

Cửa hàng bán đồ lưu niệm Solala thấy ghi toàn bằng tiếng Nhật. Kì ghê ta, sân bay quốc tế mà vậy ah? Mac Donal đây, nhớ cái hambuger ở sân bay Thượng Hải mà ông chủ nhà lắc đầu! Thấy ghi trong vé chỉ có bữa điểm tâm, con gái dặn thằng cháu mua cho mấy cái sandwich ngọt mang theo, ai dè mới vừa ăn xong, nó cho thêm khúc bánh mì chả lụa, còn bỏ trong ba lô đây.

Dọc băng chuyền, bày hai hàng chậu cắm đầy những cọng trúc bằng nhựa, trông cũng hay hay, về bắt chước được đấy.

Không vào net được, nó nói gì đấy, hình như là phải mua thẻ 500yen, chả biết đúng không, làm biếng tra tự điển, điếc ngắt! Quê ơi là quê!

Thôi, đi đánh răng rửa mặt rồi chờ lên máy bay tiếp.

Hình như có mỗi mình mình là người VN trong chuyến bay này, ngó dáo dấc, lắng nghe, chỉ rặt xí xô xí xào tiếng Tàu tiếng Nhật gì đâu.

3g 05 chiều, boarding tiếp, cũng phải hỏi lại cho chắc ăn “This flying is NW 798?” kẻo nó chở đi xứ nào thì chết!

Ghế 30 D, hàng đầu tiên của khoang economy. Người lũ lượt kéo lên, lần này thì kín cả, chẳng thênh thang ghế trống như ban sáng nữa rồi. Hai bà philippine bên cạnh mình cứ chí chóe suốt, điếc tai. Còn ông đen thui ngồi ghế 31C đàng sau vừa yên vị đã xé toạc gói mực tẩm nhai nhồm nhoàm, mùi xông lên trộn lẫn với hơi người trong khoang máy lạnh kinh thật, mắc ói luôn!

3g25, bên ngoài, mưa mịt mù chả thấy gì, máy bay rùng rùng chuyển động rồi bốc lên, ớn!

5g chiều, lại ăn. Business được phục vụ trước, hạng sang có khác. Chủ yếu là người Nhật, đa số là trẻ, trước giờ mình cứ nghĩ chỉ toàn người đứng tuổi xách cập tấp. Ngay trước chỗ mình, cách tấm vách ngăn, một đôi rất trẻ, có lẽ đi honeymoon chăng, trông cứ như đôi chim bồ câu.

Không bị bắt buộc cũng phải theo dõi bữa ăn của họ, gì mà nhiều vậy ta?

-        bánh mì với bơ hay mứt thì phải, đựng trong cái bát men trắng xinh xinh, muỗng inox sáng loáng, ly thủy tinh lanh canh

-        salad, shusi

-        hình như là bít tết vì mình thấy có cả dao nĩa, cả rượu vang nữa.

-        chén súp với cuốn gì đó hình như cuốn bằng lá rong biển xanh xanh

-        bánh ngọt, trái cây

-        kem

-        một bình trà riêng

Mỗi lần thay món là một khay lót khăn trắng, cứ như nhà hàng. Ghế ngồi to gấp rưỡi, có đồ gát chân đàng hoàng, mền đẹp hơn, gối to như gối ngủ ở nhà, chả bù khoang economy mình cái gối chỉ nhỉnh hơn gối của thầy thuốc bắc kê tay xem mạch chút xíu và cái mền mỏng te, to bằng khăn tắm! Chả biết vé bao tiền nhỉ? Mình định lên khám phá lavatory của nó xem sao nhưng được mời rất chi lịch sự rằng “Economy’s lavatory is there, please” Hahaha

Nhà giàu ăn cơm lâu thiệt, họ ăn trước mình khoảng 20 phút, vậy mà mình xong hèn lâu, họ vẫn còn đủng đỉnh. Phải rồi, nhiều thức ăn thế, phải nhẩn nha chứ!

Ngoài kia, trời tối đen, đồng hồ mình mới 6g chiều. Đang bay ngang xứ nào nhỉ?

 

 

                     

Đọc tiếp ...