Tối thứ sáu ngủ muộn lắm, gần 2g sáng, có lẽ vì vui quá ? Mình được cái hay là không bị jet lag
Sáng thứ bảy, giật mình dậy lúc 11g, Khang và Việt vẫn còn ngủ ngon.
Mua thẻ ngày “Fun Pass” $7.50 để đi bus và subway. Năm 2007 sang thì giá $7.
Đầu tiên là đi Chinatown ăn sáng lúc … hơn 12g trưa, hết biết luôn!
Cháo nấu với thịt chà bông, hột vịt bắc thảo, nấm, sánh sánh, thơm thơm như có chút nước cốt dừa vậy ( là Hồng Hạnh nói thế hôm Khang dẫn chị Hạnh tới đây). Giá như mỗi sáng mà có 1 chén như vầy ! Há cảo chiên cũng rất ngon vì nó làm ít bột, nhân tôm thịt vừa ăn, nhưng ăn tới viên thứ hai là ngán. Xôi mặn lạp xưởng nữa, xôi ngon nhưng lạp xưởng thua mình làm (thật đấy, không chảnh đâu). Cộng với một tách sữa đậu nành nóng, thơm và béo lắm.
Nơi tham quan đầu tiên: Bảo tàng của người da đỏ Native Americans, trưng bày chủ yếu là y phục (và cách làm những y phục đó) của người da đỏ ở những vùng khác nhau trên đất Mỹ những thế kỉ trước, chủ yếu bằng da. Không biết họ thuộc da kiểu nào mà rất mỏng và mịn, trắng ngà, hoa văn và họa tiết rất tinh xảo, kết hạt cườm - không phải loại hạt ta vẫn thường thấy ở chợ, mà là những hạt cườm nhỏ xíu xiu chừng 1li, nhìn xa cứ tưởng là chỉ kim tuyến. Rồi vỏ sò, đá mảnh, toàn những thứ nhập từ Anh, Venice, Nam Á… Có nhìn tận mắt những y phục ấy mới thấy là họ không hề “mọi” chút nào!
Một điều thú vị: đi cùng với những đồ trưng bày, người ta làm những mô hình giới thiệu cách xỏ những hạt cườm, hạt đá để khách tham quan thực hành, những bảng trắc nghiệm đèn màu để du khách kiểm tra trí nhớ của mình về xuất xứ các vật liệu của y phục. Bảo sao người ta không thích thú cho được. Điều này, các bảo tàng của mình cũng nên học hỏi.
Trung tâm mua sắm Century 21 là nơi có thể mua hàng hiệu giá rẻ! Tìm được 3 cái áo bảo đảm giá rẻ hơn Sài Gòn rất nhiều mà lại đẹp nữa chứ. Có điều, chờ thử áo lâu ơi là lâu, nối theo một hàng người dài tới vài chục, trước cửa phòng thử là một nhân viên, họ đếm số quần áo mình lựa, đưa một thẻ với con số tương ứng, xong mình vào phòng thử. Lúc ra, món nào mình không ưng ý, cứ để lại đấy, tự khắc họ sẽ mang trả về chỗ cũ, còn mình thì mang đồ đã chọn đi tính tiền. Vụ này cũng hay, chứ cửa hàng mênh mông mấy ngàn mét vuông, mình vô phương nhớ là đã lấy món đó ở đâu tuy có bảng hướng dẫn đàng hoàng. Nói nhỏ : sướng nhất là mua hàng ở NY mà khỏi trả tiền, hihi…
Gần 7g tối, mặt trời vẫn còn rực rỡ, con trai dẫn đến một chỗ khác cũng thú vị không kém: Baoguette – tiệm bánh mì thịt Sài Gòn của Mr Bảo! Bánh mì baguette của Bảo! Chơi chữ đấy! $5/ổ, to bằng bắp tay, có cả thịt vô thì nặng chừng nửa kí J ! Hai mẹ con ra chỗ công viên Madison Square nhỏ nhỏ gần đó chỗ có cái nhà mỏng te Flatiron Building, cao nghều như một chiếc tàu mà đã được xây dựng từ năm 1902, ngồi ghế dựa, gặm bánh mì ngắm người qua lại. Bánh mì ngon tuyệt vời, ăn xong là “bế” bụng mà đi.
Metropolitan, bảo tàng nghệ thuật lớn nhất NY được thành lập năm 1870, vậy chắc cũng lớn nhất nước Mỹ luôn. Điều thú vị bất ngờ là được nhìn tận mắt, sờ tận tay - là lén thôi, không để cho nhân viên ở đây thấy, biết là không được làm vậy, nhưng không làm sao nén nổi cái cảm giác cực kì thú vị khi sờ vào những bức tranh gốc nổi tiếng thế giới : này là Hoa diên vĩ của Vincent van Gohg, đáng giá hơn 50 triệu đô, Cơn giông của Pierre Auguste Cot, mấy tranh phong cảnh đẹp mê hồn của Claude Monet, rồi Pablo Picasso nữa. Trời, chẳng bõ công lặn lội tới đây! Là chưa nói không tốn tiền vô cửa (Khang có vé mời mà, do cty Lazard cũng có tài trợ cho những cuộc triễn lãm của bảo tàng! Hihi, mình hưởng soái!). chỉ có đúng 30 phút nên vội vội vàng vàng vàng “chạy bộ xem tranh”, Khang nói sẽ quay lại nếu còn thời gian. Hi vọng vậy!
Ghé công viên Bryant Park, một trong rất nhiều công viên nho nhỏ ở NY. Nơi này, có một bãi cỏ rất đẹp, người ta dựng màn chiếu phim free ở đó, mọi người mang mền gối ra trải lên cỏ rồi xem phim, thú vị thật. Đường đi chung quanh thì đặt vô số ghế, để mọi người ngồi. VN mình mơ cũng chẳng thấy. Mà nếu có, liệu có còn cái ghế nào còn lại sau chỉ một lần bày ra? Huhu…
Có một khu phố đi bộ mới ở NYC : phố đi bộ Broadway, chẳng là để tránh nạn kẹt xe chỗ cái rốn của NYC này, người ta đã cấm hẳn xe ở mấy con phố chỗ này và mang ghế ra giữa đường cho thiên hạ ngồi chơi. Nhưng giờ đó (11g đêm) thì không còn cái ghế trống nào!
Lúc đang nhờ người chụp hình thì có một đám thanh niên da đen vừa đi vừa hát hò, nhảy vô chụp ké, mắc cười quá. Mấy anh chàng cảnh sát Mỹ, bèn nói với nó là muốn mời nó chụp hình chung, nó OK, khổ cái là tới lúc này mới thấy mình chỉ đứng tới nách nó thôi!
Chỉ $7.5, với mọi phương tiện công cộng (bus và subway) ở khắp nơi, đi bao xa cũng vậy. Ở VN mình mà thuê taxi đi một ngày với bao nhiêu chỗ như vậy chắc phải hơn $100!
Vậy là xong ngày thứ bảy ở New York.
Con trai vẫn chưa thức, đêm qua, cậu còn phải thức thêm để làm nốt một số việc của cty còn dở dang.
Như vậy, hôm nay chắc cũng ra đường lúc 12g trưa.
Trời đẹp, khoảng 25 độ, thời tiết lí tưởng.
Hẹn entry sau.