Thứ Ba, 4 tháng 3, 2008

10. Khi đàn chim bay đi ...




Chiếc tổ quắt queo không còn sự sống. Mấy lá mận héo úa, khô xác rúm ró đến tội nghiệp.
Cái trứng chim “điếc” nằm trơ trọi, lạnh lẽo, hẩm hiu. Nó không có cơ hội sống tiếp cuộc đời như các bạn cùng lứa!
Buổi sáng ,
không còn vội vã chạy ra chứng kiến sự bắt đầu tất bật của một ngày với vợ chồng chim sâu, không còn nghe lũ chim con xao xác khi bố mẹ đáp nhẹ bên vành tổ.
Buổi trưa,
không còn lò dò canh chừng “bố mẹ trẻ con” để xách máy ra nhòm, rồi hấp tấp bấm lấy bấm để, rồi xuýt xoa tiếc mà bỏ gần hết mấy tấm hình vừa chụp, rồi lại ngồi canh….
Buổi chiều,
không còn hí hửng “báo cáo tình hình” với ông chủ nhà để nhận về cái mỉm cười trêu chọc "nghỉ hưu rảnh rang vậy sao?"
Và đêm,
đôi lúc giật mình giữa khuya, chợt nghĩ không biết có con rắn độc ác nào mon men tìm đến?
Ngoài kia, trời rộng mênh mang...
Và đàn chim đã bay đi...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét