Hai chị em hì hụi rinh giỏ lan đao xuống, tỉa bớt mấy con cho chỉn chu rồi cho nó ngự trên cháng ba cây mai chết, lại đem chậu đa Nhật gá lên đầu tường. Giao hẹn “Hiếu tưới nghen, chứ chị thì phải bắc cái ghế mới được”. Cậu chàng phì cười “Hồi giờ Hiếu tưới không, bày đặt dặn dò nữa”. Quê!
Còn mấy giỏ lan thì tự làm, không giao mượn ai hết, không vừa ý. Hơi bị khó tánh ba cái vụ này. Năm ngoái, xin được nhánh bần khô từ ngoài vàm, cậu chủ vườn nhiệt tình cưa giúp và chở giúp vô nhà cùng với Hiếu. Cảm ơn hết sức. Tốn mười lăm ngàn mua cuộn dây chỉ xơ dừa, hai chị em lăng xăng hết một buổi mới quấn xong, rồi … để đó! Tính ốp mấy dò lan vô mà Hiếu cứ lần lữa hoài. Lúc này câụy chàng có mối rồi, sáng sáng tua một vòng thị xã với đội xe đạp lão tướng nghiệp dư! Bởi vậy, ghé qua nhà thì trưa trờ trưa trật, vội vội vàng vàng quét sân tưới cây rồi dọt về bên nhà, sợ vợ cằn nhằn thì ít mà sợ Mom trông thì nhiều.
Tạm xong cái vườn treo rồi thì phải dọn lại hai mé tường trước sảnh này, ba cái lan rừng nó um sùm quá rồi, bộ bây không biết đây là xứ chợ chắc, đất chật người đông nên phải chen chúc nhau mà sống nghe chưa! Tao sẽ đem tụi mày xuống ôm gốc mai nghe. Hồi đó cũng là chỗ của tụi mày chứ gì. Tội nghiệp, ông chủ nhà đổ oan, đem tụi mày đi rồi, có sửa sang phân thuốc gì thì cây mai cũng chết khô. Thôi, châu về Hiệp Phố vậy, ráng mà xanh tốt rồi trổ bông nhiều nhiều nghe. Nhưng lần này thì giỏ lan đao nó ở trên đầu tụi bây, đừng cự nự, nó che nắng cho.
Còn mấy miếng vỏ dừa ốp vào cây bần, làm chỗ tựa được cho 2 giỏ lan. Cũng vừa kịp lúc 2 cái giỏ nhựa đã đến tuổi, mới rớ vô đã rớt bịch xuống đất, may mà không gãy cành lan nào.
Nhưng sớn sa sớn sác làm gãy mất cái nụ mới của giỏ dandro, tiếc ngẩn ngơ. Sáng mai thế nào Hiếu nó cũng chắc lưỡi hít hà cho mà coi. Đành vậy, biết sao giờ! Tự an ủi là may mà nó gãy sớm chứ mai mốt lớn hơn thì còn tiếc đến cỡ nào.
10g, thế là cả mé tường đông lẫn hiên tây coi như xong.
Đau cả lưng, mỏi cả tay! Già cả tệ thiệt. Thế nào trưa về ông chủ nhà cũng cười cười “Chà, thay đổi nữa rồi đây. Để coi được mấy tháng nghe!” Có sao đâu, lâu lâu làm mới một chút cho lạ mắt vậy mà. Y như rằng, câu đầu tiên nghe được là vậy. Còn câu thứ hai chưa kịp tính tới “Chụp hình gởi cu Khang chưa?”. Sao lại không, chuyện cây cỏ với hình ảnh thì cu Khang mới là bạn chia sẻ thân thiết của mẹ, còn ba với Khuê thì … hihihi.
Buổi trưa,
Trời mưa nhẹ, cũng nhẹ bước luôn, xách máy chụp hình đi. Bụi tuyết sơn phi hồng ở sân sau năm nay bị tán cây sanh và cây phát tài che nên cành lá èo uột và ít bông quá. Cái tội tham lam cứ muốn trồng mọi thứ là vậy. Phải tỉa bớt thôi (và cũng phải nhớ cho thêm chú xe rác ít tiền vì thế nào cũng thêm cỡ hai ôm lá)
Có một đôi bướm đêm say ngủ, sợ nó bay nên nhè nhẹ ai dè nó say ngủ thiệt, cảm ơn nghe!
Mười giờ trong mưa cũng đẹp,
chậu bông súng cũng đẹp,
“hòn non bộ” cũng đẹp, màu rêu xanh ngời ngời, những giọt nước li ti - tự nhiên nhớ hồi Khuê nhỏ xíu, cô nàng hay hát “nong nanh như những giọt sương”, sửa thế nào cũng không chịu hát cho đúng.
“Trưa không nghỉ, làm gì đó?”
Giật cả mình, ông chủ nhà dắt xe đi làm rồi.
Hết một buổi trưa.
(Còn bây giờ thì chiều rồi, đi làm cơm thôi!)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét