Mấy bữa trước, cô bạn gọi :
- Chị ơi, em Tuyết Sương nè, chị đi khám sức khỏe đặng đổi sổ chưa?
- Chị đâu biết. Ai gọi hả em?
- Là em đi họp chi bộ, thấy phường gởi thư mời. Ngày 28 hạn chót. Em đang ở Tiền Giang, sáng đó em về sớm, em với chị đi nghe?
- Nhớ đừng ăn sáng, có khi cần thử máu đó em.
Vậy là hai bà già dắt nhau đi, vừa ca cẩm chuyện quanh năm uống thuốc ngoài trong khi sổ khám bệnh hầu như trắng trơn, có đi khám thì toàn đem thuốc về nhờ cửa hiệu quen bán dùm rồi mua thuốc đặc trị mà uống.
Thiệt tình là cái chuyện thủ tục! Hồi mình nghỉ hưu, có ai biểu phải nộp giấy tờ gì cho địa phương đâu ngoài chuyện nhăc mình từ giờ trở đi lãnh lương ở phường. Hai bà già lọ mọ gửi xe xong, vào đến phòng khám trung cao mới biết không có tên trong danh sách. Cô bạn năn nỉ xin lập hồ sơ khám trước rồi chiều mang giấy tờ vào bổ sung cũng không được. Qui định là qui định! Lại phải quay trở về lấy quyết định nghỉ hưu, quyết định lương đem tới phường xin cái thư mời đi khám! Báo hại uống cho một bụng nước để chờ siêu âm, giờ nó muốn biểu tình. Thôi em ơi, mình quay về vậy. Cũng may, anh cán bộ phường sốt sắng xách xe chạy vô trước, còn dặn cứ từ từ đi sau, đường xe cộ mịt mù hai cô đừng có gấp, rủi ro có chuyện gì. Ta già rồi ư?
Bắt đầu là cân đo. So với 3 năm trước nặng thêm ba kí , vòng hai thêm năm phân. Huyết áp từ 12/7 lên 14/9. Mọi thứ tăng, mỗi chiều cao mét sáu là vẫn y như cũ (!) Hóa ra mình lùn nhất nhà rồi. Còn mấy phân khối máu chờ xét nghiệm kia chắc cũng tăng nhiều thứ!
Hai chị em lại rồng rắn dắt nhau đi các phòng. Bà bác sĩ tai mũi họng chê vì họng viêm mãn tính. Trời, tui hò hét tụi học trò suốt ba mươi lăm năm, vậy là tốt mịt rồi đó. Bù lại, ông bác sĩ răng thì ... khen răng tốt - toàn răng sứ không hà, bác sĩ ơi, tui ngậm cả giấc mơ mà hổng đẹp sao được. Cậu bác sĩ trẻ cười toe, kí tên đóng dấu. À, Nguyễn Vĩnh Khang, một cái tên đẹp. Hồi xưa, mình cũng có cậu học trò tên Vĩnh Khang, lúc theo lại lớp sư phạm được học thầy Hoàng Thiệu Khang, mê tên Khang luôn và cũng đã mong sẽ đặt tên con trai là Khang. Cuối cùng là Minh Khang, rất đẹp! Nhớ hồi con sang Beijing một học kì, thầy giáo nói tên đẹp mà sang, còn viết một bức thư pháp tặng.
Con bé Uyên học trò cũ ở phòng khám mắt mừng tíu tít kêu Trời ơi cô, lâu quá con không gặp cô. Thôi con, cô mà gặp tụi con trong này là mệt à nghen. Tội nghiệp, từ hồi mất mẹ tới giờ, con bé héo hắt hẳn đi, cứ ân hận mãi vì bận ca trực không về kịp nhìn mặt mẹ.
Mấy phòng khoa vẫn tấp nập. Gặp chị Phương Thanh, bệnh khớp hành, lại chụp thêm hai trận cúm, khiến không tự đi được, tóc bạc quá nửa, ốm o, ngồi trên xe cho cậu em đẩy, nhìn thấy xót! Bảo với Sương hai chị em mình còn chạy xe rong ruỗi vầy là hạnh phúc rồi em. Phòng Xquang tối tăm âm u như từ xưa giờ vẫn vậy. Cỗ máy cũ kĩ xám xịt không cảm tình chút nào. Úp mặt vô, đứng sát vô ( thôi không dám, cái chỗ này mỗi ngày có vệ sinh hông ta, bao nhiêu lượt người thở ra hít vào? Khiếp, tui còn yêu đời), chống nạnh, hạ tay thấp xuống chút nữa, nín thở ... rồi. Thiệt là dị ứng! Bà giáo già vốn không có cảm tình với ai nói năng cụt ngủn, bèn cười một phát tươi tắn và cám ơn anh chàng kỉ thuật viên trẻ măng mà nét mặt khó đăm đăm thử coi ảnh có phản ứng gì không. Tuyệt nhiên không! Bó tay.
Cuối cùng thì cũng tới phòng siêu âm. Không biết có phải vì cái vòng hai không mà cô bác sĩ vọt miệng hỏi mấy tháng rồi khiến mình ngớ ra. Chết thật, tui mà có bầu được thì cũng hay đó, bác sĩ vui tính hè? Chị ơi, cô ấy sinh 1951 mà, cô kĩ thuật viên nhìn hồ sơ rồi bảo. Cả ba phá lên cười. Cô bác sĩ chữa thẹn bằng một câu đáng cho điểm mười: tại em thấy cô còn trẻ! Ôi, phụ nữ khoái nghe khen trẻ mà.
10g 30. Vậy là hết một buổi sáng. Sổ sẽ được gởi về phường khoảng hai tuần sau. Xong.
May cho người phụ nữ đảm đang ( nói vậy được hén Cẩm Minh ), chợ trưa mà còn mớ tép bạc tươi. Sẽ là món tép rang muối ớt với rau sống, chuối khế. Ông chủ nhà chắc ngon miệng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét