Nó là cháu nội chị chồng tôi, con của 8 Tuyển.
Hồi đầu, ba mẹ nó không được gia đình chấp nhận. Tuyển theo anh hai nó lên Phương Lâm làm rẫy rồi gặp Châu, cũng theo ba má lên đấy lập nghiệp. Thương con, anh chị đem về làm đám cưới. Con gái người ta, dù giỏi hay dở, ngoan hay hư, mà nó đã ăn ở với con mình, phải lấy lòng cha mẹ mà đối xử, kẻo tủi thân nó, tội.
Bé Ngọc lớn lên, xinh xắn ngoan ngoãn, nhưng không thể làm cái gạch nối giữa ba mẹ nó. Anh rể tôi nuông chiều Tuyển từ bé nên hầu như nó không biết quan tâm tới ai và cũng khó phục thiện. Bỏ học lúc chưa xong cấp 2, rồi cứ thế mà bám vào cha mẹ như một thứ tầm gửi, lêu têu như lục bình ra vô theo con nước lớn ròng. Mà có phải yên đâu, bè bạn lêu lổng, sinh chuyện đánh nhau, chị chồng tôi hết nước mắt vì nó.
Mẹ Châu của Ngọc bỏ đi sau nhiều trận giận hờn, cãi cọ, mà phần lỗi chia đều cho cả hai vợ chồng. Mới đây lại nghe cặp với ai đó, mới đẻ đâu ba bốn tháng gì đó. Cha nó thì dẫn về một con vợ mà quên mất mình có một đứa con gái xinh ngoan đã đến tuổi biết. Lúc đầu chị ta có vẻ biết chuyện, nhưng rồi con bé mới vào lớp 1 phải tự giặt giũ! Lâu lâu bà nội từ thành phố về, xót cháu, dằn lòng gọi con vợ hờ đó mà bảo ban. Không dám nặng lời sợ khi mình đi nó đành hanh con bé, lại càng không thể ngọt ngào khi nhìn cháu nội như con của Phạm Công Cúc Hoa. Cô 4 cô 6 xót cháu, sáng sáng ghé đưa đi học, trưa mang về nhà cho ăn cơm, chiều tối tắm rửa xong mang trả lại. Con bé ngày càng lớn, cha nó với con vợ hờ chỉ biết riêng mình, lắm khi bù khú chướng mắt. Cô 5 bàn với mấy anh chị đem về Ba Tri nuôi. Chồng 5 Thúy tốt tính, không so đo, lại chỉ có mỗi thằng Nghĩa, hai năm nay lên Thị xã học, có Ngọc ở hủ hỉ cũng vui, thêm ấm nhà ấm cửa. Con bé quen sống rày đây mai đó sớm ở yên với cô dượng.
...
(to be continued)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét