Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2009

30-5 Sinh Nhật con trai

 

 

 

27 năm trước, 7g sáng, con oe oe khóc tiếng đầu tiên, mẹ vô cùng mãn nguyện.

Mà hồi đó làm gì có chuyện siêu âm để biết trước là gái hay trai, cứ phải hồi hộp chờ và mạnh ai nấy đoán khiến mấy bà bầu cứ nay thì hớn hở mai lại buồn hiu. Nhớ chú Ẩn ở Văn phòng, bảo cô Oanh lúc đó cũng sắp có em bé “Thấy chưa, Oanh cũng ráng bắt chước chị Năm đẻ con trai nghen”. Rồi đâu gần tháng sau, lúc chị Hạnh báo tin cô Oanh lại sinh con gái, mọi người thấy chú ỉu xìu nên ái ngại, tuy tiếc nhưng vẫn bấm nhau bỏ đi chỗ khác, để chú ngồi lại một mình trong phòng họp của Sở với chiếc TV đang chương trình phim buổi tối.

Dù mấy năm đó ai cũng còn vất vả, nhưng lạ một điều là mẹ rất nhiều sữa tuy cũng chẳng có thức ngon hàng ngày. Thế nên chị cũng hay rà rê cạnh bên, cứ từ sau lưng mẹ, chui lòn dưới cánh tay mẹ mà bú ké với con, nhắm tít mắt, lờ tiếng cười ngạo của mấy chị trong khu tập thể.

Cứ vậy, con chóng lớn, trắng hồng, mủm mỉm và mẹ vẫn cứ hàng giờ ngồi ngắm con ngủ mà không biết chán.

Năm đó, là năm cuối mẹ học lại chương trình Sư phạm. Mỗi hè lại tập trung hai tháng ròng rã, Út Thảo lại sang trông con và chị cho mẹ đi học. Ai cũng nói sau này con và chị sẽ rất giỏi vì “học đại học từ trong bụng mẹ” mà. Giờ nghĩ lại, mẹ cũng thấy mình hay thiệt, năm 79 bắt đầu khóa học mẹ cấn thai chị, rồi 83 đi thi tốt nghiệp thì dứt sữa con, mà mẹ tốt nghiệp loại giỏi, điểm cao nhất khóa đấy chứ. Mười ngày đi thi Tốt nghiệp ở Sông Bé là mười ngày mẹ khốn khổ vì sữa căng tức ngực trong khi ở nhà thì con phải ăn cháo, lúc đó, con cũng chỉ mới mười tháng 1 tuần. Ngoại cứ ca cẩm “học chi mà khổ quá, bỏ cháu tui khát sữa vầy nè”

Rồi mẹ về, đêm con đói sữa, rúc vào ngực mẹ tìm mà mẹ thì vừa xót con vừa bấm bụng nhớ ngoại nhắc “sữa lạnh rồi, đừng cho em bú”. May mà con lớn lên khỏe mạnh chứ không thì mẹ ân hận suốt đời.

Mấy năm đó, nhà mình cũng như mấy nhà khác trong khu tập thể, nuôi heo, trồng rau để kiếm thêm chút ít bù vào đồng lương ít ỏi. Ngày dắt ra cột bên hóc tường rào nhà vệ sinh, tối dắt vào cho ngủ dưới bếp, vậy mà rồi heo cũng vô tạ, bù cho công khó xin giấy giới thiệu rồi chực chờ ở cửa hàng lương thực mua tấm cám, thức ăn.

Lúc con với chị học mẫu giáo, thì nhà mình nuôi gà nhiều lắm. Giống gà nòi mang từ quê nội lên, gần tẻ bầy mà vẫn trùi trũi lông cánh, da lưng đỏ au. Sáng sáng, mở cửa chuồng là chúng chạy ùa ra vỗ cánh rượt đuổi cắn mổ nhau chí chóe và cái phao câu tròn trĩnh bé xíu như quả trứng cá bóng lưỡng là cứ hay bị mổ nhất. Một buổi sáng, con không chịu đi học mà cứ chần chừ, vẻ mặt nghiêm trọng, mắt rưng rưng.  Mẹ sợ con bị bạn ở trường ăn hiếp hay bị cô rầy, gặng hỏi mãi… con cứ lắc đầu. Cuối cùng, khi mẹ đã phải hứa là sẽ làm bất cứ điều gì nếu con muốn, con mới òa lên khóc và chỉ “Con gà!” Thì ra, có con gà bé nhất, bị mấy con lớn xúm lại mổ, cái phao câu rướm máu khiến con thương mà sợ nó chết! Mẹ phải hứa chắc với con là sẽ xức thuốc đỏ và bảo đảm là nó không sao, con mới chịu chùi nước mắt mà đi học, nhưng cũng vẫn còn bắt mẹ phải hứa thêm mấy lần nữa. Cho đến bây giờ, con vẫn luôn quan tâm tới những điều như thế. Mẹ mừng vì con vẫn lòng lành, biết nghĩ và thương người.

Cũng hồi đó, con ít chịu ngủ trưa, hay cùng Hảo trốn đi thơ thẩn khắp mọi ngóc ngách trong khuôn viên Sở(lâu quá không thấy Hảo về Bến Tre, anh chàng nhà thơ của Vòm Me Xanh bây giờ ra sao nhỉ?) . Con có còn nhớ khoảng hành lang dài và hẹp giữa nhà bếp Sở với bức tường rào Trường Thị Xã không? Mấy bụi chuối um tùm, gốc cẩm lai, cây ổi đầu hồi nhà vệ sinh như là khu vườn yên tĩnh ban trưa. Cây me mà con nhổ về hồi đó giờ đã lớn lắm rồi, hơn hai chục năm chứ ít sao! Bao giờ con có nhà riêng, mẹ sẽ đem cây me đó về trồng trước sân nhà con nghe. Còn mấy cây bồ đề nữa, con có nhớ là mẹ ghép hai cây lại thành một và gọi nó là “Hai chị em” không? Nó cũng lớn lắm rồi, mẹ đã đem về Nội trồng trước sân. Nó sẽ mãi mãi ở đó và lớn lên từ đất quê hương, phải không con?

Lâu rồi, Sinh Nhật con không có mặt cả nhà. Năm nay cũng vậy, mẹ cứ đinh ninh là   hai mẹ con mình có một bữa tiệc mừng Sinh Nhật con ở New York. Rốt cuộc thì lại không như thế. Không sao, tuần sau mẹ sang, rồi hai mẹ con mình cùng về là mẹ vui lắm rồi. Nhớ năm kia, con đưa mẹ ra sân bay sớm, mình đi vòng vòng ngắm nghía chỗ này chỗ nọ, rồi đi ăm kem, mẹ biết con muốn mẹ vui. Nhưng lúc check in mẹ buồn quá, không muốn rời con chút nào, kéo vali đi mà cứ ngoái lại hoài, thấy con vẫy vẫy, mẹ không dám chùi nước mắt, sợ con biết mẹ khóc.

Tuần sau mẹ gặp con rồi, con trai.

Mừng con 27 tuổi,

Mãi mãi, con và chị là niềm Hạnh Phúc của Ba Mẹ.

10 nhận xét:

  1. Mừng Sinh nhật con trai chị nghe. Tuần sau chị đi rồi hả? Đi bình an và vui nghen chị..

    Trả lờiXóa
  2. @Nhungmc: Cảm ơn em Nhung ơi.
    Chị đang vui vì sắp gặp con rồi.
    @Hoangguitar:Cảm ơn bạn già về lời chúc mừng. Mình với con trai hạp nhau lắm.

    Trả lờiXóa
  3. Đọc cảm động quá chị ! Em chắc chắn cháu cũng có 1 trái tim nhân hậu va `hoc giỏi như mẹ!
    Tuần sau gặp cháu tha hồ vui , chúc chị có những ngày đầm ấm bên núm ruột của mình !
    Chúc mừng sinh nhật cháu và chúc mừng người mẹ đảm đang yêu con !

    Trả lờiXóa
  4. Giá như chị qua thăm con sớm một chút, đúng ngày sinh nhật thì chắc cậu ấy sung sướng hơn nữa chị há.
    Người mẹ nào cũng giống nhau ở chỗ : Con trưởng thành rồi vẫn nghĩ là còn bé bỏng trong vòng tay.
    Chúc mừng sinh nhật con trai. Chúc mừng hai mẹ con sắp hội ngộ.

    Trả lờiXóa
  5. Những lời về con cái thì không gì nói hết được, ở đó có tấm lòng người mẹ dõi theo từng bước trưởng thành của con. Chúc mừng SN cháu dù hôm nay đã 31/5 rồi. Vậy là cháu sinh 83 rồi. Con trai Hà thì 7/6 tròn 22. Hai hôm nay Hà bận chuyện Quasi, vài bữa nữa sẽ cố viết cho con một entry như năm ngoái. Chúc chuyến đi thăm con nhiều niềm vui, nhất là phải nhớ giữ sức khoẻ nha!

    Trả lờiXóa
  6. Nguời này nuôi con giỏi . Nuôi heo , gà giỏi . Nuôi thân cũng giỏi - trông cứ phây phây .
    Chúc mừng SN con trai nhé !

    Trả lờiXóa
  7. @Trangluong:
    Đúng là như vậy em à. Cháu rất lòng lành và học giỏi, là niềm tự hào của cả đại gia đình đấy. Thời gian bên con bao giờ cũng là giây phút êm ái, nhẹ nhõm. Cảm ơn em về lời chúc cho hai mẹ con chị.
    @NgọcYến:
    Thì đấy, chị đã đinh ninh là đi trước SN cháu, đặng ngày 31-5 còn về Princeton dự Reunions nữa, mà rốt cuộc thì đến hôm nay vẫn còn ở Bến Tre. Ừ, con có bao lớn thì trong mắt mình vẫn là anh cu con thôi, Yến cũng như chị mà, đúng không? Mẹ chị vẫn gọi em trai chị năm nay 45 tuổi là Bé Hiếu đấy!
    @Hà:
    Dì Hà ơi, cháu sinh 82, vậy là lớn hơn em Bim 5 tuổi đó. Năm ngoái, mình đọc entry của Thủy Tiên viết cho con trai cũng rất cảm động. Với phụ nữ mình, con mới là sở hữu, đúng không?
    Sẽ rất vui khi gặp con rồi, và sẽ nhớ lời Hà dặn giữ gìn sức khỏe.
    Hà ráng cùng các bạn trên ấy hỗ trợ Quasi nhé.
    @Chị ChiềuChiều:
    Vậy mà có một người em chăm hơn ba chục năm rồi vẫn gầy tong gầy teo đấy chị ạ! Rõ chán! Nhìn, người ta cứ bảo em tham ăn, tức lắm!
    Em sẽ mang lời chúc của chị và các bạn sang cho cháu.

    Trả lờiXóa
  8. Ôi sinh nhật cháu đã qua lâu rồi mà hôm nay em đọc entry mới biết, em xin lỗi chị và cháu nhiều nha.
    Em xin gởi lời chúc sinh nhật muộn đến cháu, chúc cháu luôn vui khoẻ thông mình và sẽ là cây tùng cây bách sau này của gia đình nha.
    Đúng là ở thời gian đó mà chị học được như vậy là hay biết mấy. Những kỷ niệm trong không thể quên trong cuộc đpừi chị ha.

    Trả lờiXóa
  9. Không hiểu sao cho đến hôm nay con mới thấy cái entry này?!.
    Hôm con đi thăm cháu trai con mới biết chăm một đứa trẻ khó khăn đến thế nào!. Khang lớn hơn con đúng 3 tháng tuổi. Thật may mắn vì cô, thầy có 2 người con giỏi và tốt như anh chị ấy.
    Lần này Khang về cùng cô, vậy là cô không phải giấu nước mắt khi về Việt Nam một mình. Những ngày tháng được sống bên người mình yêu thương thật là hạnh phúc!. Đi chơi thật vui nha cô!.

    Trả lờiXóa