Thứ Hai, 31 tháng 8, 2009

“Nha Trang là miền quê hương cát trắng…”

“Nha Trang là miền quê hương cát trắng…” Câu hát ấy tôi nghe và nhập tâm từ hồi nhỏ xíu. Miền Tây quê tôi chỉ có phù sa vàng nâu mịn màng óng mượt, làm sao mà biết cát ngoài đó trắng đến như thế nào, chắc nó như cát xây nhà nhưng trắng như đường cát trắng? Câu hỏi cứ lửng lơ trong trí cô gái nhỏ tò mò là tôi hồi đó, cứ dậy lên thắc mắc mỗi khi nghe giọng Hà Thanh cất lên “Nha Trang…” Bạn Văn Khoa của tôi người Nha Trang lại tên Trang – Mân Đoàn Trang, hay chưa? Thực ra là Đoan Trang, chỉ là cô bạn không thích nên đã tỉ mẩn dùng kim châm rồi bôi mực đen thành dấu huyền vào giấy căn cước! Và rồi thú vị hơn là chúng tôi lại trọ chung nhà, không tài nào nhớ nổi vì sao. 
Thời gian đầu, chúng tôi vẫn hay trêu nhau bằng cách nhại giọng nói của nhau rồi phá ra cười giòn giã. Phòng trọ chúng tôi thuê vốn là căn nhà kho tít mé sau của nhà Giáo sư Vũ Lai Chương ở đường Phan Thanh Giản gần chợ Vườn Chuối, mặt tiền nhà cũng cho thuê, một hiệu may khá nổi tiếng thời ấy: Phong Dung Couture. Chúng tôi gọi đó là cái U tì cốc. Nó nhỏ xíu, kê được cái giường đôi, cái tủ quần áo và cái bàn xếp loại ở các quán ăn. Bếp dầu nấu ăn phải để dưới gầm giường, khi nấu lại lôi ra để trước cửa. Hồi ấy, tôi siêng đến trường nhưng lười lên giảng đường, Trang vẫn hay hù tôi coi chừng cuối năm thi rớt. Thì vốn tôi hay la cà chỗ mấy anh chị Ban Đại diện Sinh viên, chẳng gì cũng được bầu làm Đại diện Năm thứ nhất Ban Việt Hán mà lị. Tôi tham gia in roneo tài liệu học, đi nhà xuất bản mua sách về cho các bạn, rồi chui xuống Hội Quán Văn Khoa bán café với mấy chị ở Hội Nữ Sinh viên. Đoàn Trang thì khác, cô bạn tài hoa hát hay, học giỏi mà vẽ đẹp nữa, mấy lần vẽ bìa tuyển tập Hát cho đồng bào tôi nghe của Phong trào sinh viên tranh đấu. 
Có dạo, chúng tôi rủ nhau đi học Dịch lí, đâu cũng hơn tháng, rồi về cứ hay thực hành, tính giờ, bấm quẻ, tán quẻ, vậy mà cũng có lần tìm được tiền bị mất, thực ra là để quên dưới chiếu, vui ghê. 
Cái U tì cốc của ba chúng tôi lúc nào cũng rộn rã tiếng cười, giàu niềm vui mà nghèo tiền xu. Cái thùng các tông tôi khoét cửa tròn, treo lên tường làm tủ đựng thức ăn chỉ lèo tèo keo chao, lọ muối mè, thật tương xứng với đôi câu phú Hàn nho phong vị của cụ Nguyễn Công Trứ dán phía trước : “Ngày ba bữa vỗ bụng rau bình bịch, người quân tử ăn chẳng cầu no; Đêm năm canh an giấc ngáy o o, đời thái bình cửa thường thường bỏ ngỏ”. Nhất là cuối tháng, nhà chưa gửi tiền thì ba đứa chỉ ăn hai trứng vịt kho nước mắm với tô su luộc hoặc hai con cá bạc má chiên với đĩa rau to tướng. Còn đầu tháng, chúng tôi cũng tự thưởng cho mình những bữa cơm “thịnh soạn” có thịt bò xào hay món gì đó bảnh bảnh, sáng còn ăn bánh mì thịt hay bún mọc ở chợ Vườn Chuối và chiều có khi là chuối xào hay chè bắp của bà bán hàng bên kia đường. 
Hồi ấy, ba Tân Minh (anh Cả của Đoàn Trang) có hiệu đàn Nhạc Thanh rất to ở đầu đường Trưng Nữ Vương, Nha Trang. Ông hay bay vào Sài Gòn lấy hàng và ở khách sạn ngoài Passage Eden bên hông chợ Bến Thành. Ông có vẻ nghiêm và xa xa thế nào ấy, tôi nhớ, mình gọi ông bằng bác. Ra Nha Trang, tất nhiên là tôi gọi ba má Trang bằng bác, lúc ông đến chơi, tôi lại lí nhí chào bác! Không lẽ tôi lại chào anh? 
 Nhiều lắm những kỉ niệm với Nha Trang, với nhà họ Mân. Thùy Trang và Đoàn Trang lớn hơn tôi, nhưng học cùng nên cậu em trai tên Đồng bằng tuổi lại gọi tôi bằng chị, mãi lâu về sau tôi mới biết, chứ hồi ấy cứ chị chị em em suốt, ra vẻ lắm. Du và Đoan Hạnh là hai em nhỏ nhất nhưng cũng nghệ sĩ nhất nhà, nhìn hai anh em ôm đàn hát với nhau nghe mà thích. Hình như hồi ấy – năm 72, Hạnh mới học lớp 10 thì phải, cô bé có gương mặt hay lắm. Còn chị Dưỡng thì quá đẹp, nói như giờ thì chị ấy đẹp như người mẫu ấy. Tôi thích nhìn chị ngồi chải tóc, trông điệu đàng quí phái lắm, hơn cả Hồ Ngọc Hà giới thiệu Sunsilk mấy lần! Rồi chiều chiều, ngồi tán gẫu với hai bác ngoài hiên, thấy thân tình và ấm áp chi lạ. Tôi chợt ước ao mình có được chỉ một ngày như vậy với ba mẹ mình. Giờ đôi khi nhớ lại, vẫn còn như in trong trí ngôi nhà số 52 Khu Máy nước, con đường đi vào râm mát bóng cây, giếng nước mát lạnh, mảnh sân trước nhà nhiều hoa cỏ, hai cây cau kiểng đứng sóng đôi rất đẹp, Trang chỉ cho tôi nếp gấp của tàu lá có dạng như gương mặt người và thì thầm kể chuyện anh chàng láng giềng nào đó… Hàng hiên rộng với giàn cát đằng hoa tím buông dài, mỗi sáng thả rơi bao nhiêu là cánh hoa còn đọng sương đêm… Chợ Đầm hồi đó đang xây, tôi vẫn còn nhớ ngôi chợ tạm ở sân bóng đá, nơi tôi và cô bạn cùng đi đã lần đầu tiên tèm lem nước mắt nước mũi vì món bún bò Huế khiến Trang không dè dân miền Tây lại nhát ớt cay đến vậy; Hải Học Viện một chiều đẹp trời, nơi tôi tình cờ gặp lại anh chàng sĩ quan Hải quân điển trai quen qua người bạn cũ, và lần gặp ngẫu nhiên đó khiến anh chàng sau này trở thành em rể họ của tôi – chồng cô bạn đi cùng; Lối dốc xuống Cầu Đá, nơi bọn tôi mắt tròn mắt dẹt mê mẩn mấy đồ lưu niệm bằng vỏ sò, kì cạch mang về đến Bến Tre chỉ còn những mảnh vỡ! Linh Sơn Tự với mấy tấm hình chụp bên đôi rồng ở bậc thang lối lên chùa, với bữa cơm chay lạ miệng, với câu chuyện về vị sư thầy đẹp trai theo chân chúng tôi trên đường về; mấy đêm ngồi đón gió biển ở quán café của nhà Tân Minh bên đường Trần Phú, lại nghe Du ôm đàn hát “Nha Trang là miền quê hương cát trắng…” 
 Có một điều đặc biệt khiến tôi để ý khi mới đến nhà Trang: những khung cửa gió luôn bị bịt kín, nhất là trong mấy phòng ngủ! Ra là cả nhà Trang rất sợ giống thằn lằn máu lạnh ấy. Một buổi chiều chập choạng, Đoan Hạnh ra đầu ngõ mua mì tôm, thoáng chốc đã thấy hớt hãi chạy về, mặt xanh mét kể chuyện bọn trẻ bắt thằn lằn nhát. Và vẫn không quên chuyện tôi đã làm Đồng nhảy phóc một cái từ trên giường ra tới giữa sân hốt hoảng vì sợi dây thun vuột tay bắn lên trần nhà rồi rơi vào ngay cổ áo cậu chàng lúc cả bọn đang ngồi nói dóc với nhau nhân dịp Đồng vào Sài Gòn chơi. Thằn lằn! Đồng chỉ có thể hét lên như vậy. Rồi Đoàn Trang và Tân Minh cũng phóng theo ra sân, mặc cho tôi vẫn cứ ngồi lại trên giường mà không nín được cười để trấn an họ. 
 Một tuần lễ ở nhà Trang với những cô gái tài hoa, những chàng trai nghệ sĩ, tôi biết Nha Trang sẽ là một góc bền lâu trong tim mình. Rồi chia xa, tôi về quê đi dạy, Đoàn Trang cũng thế, một ngôi trường nhỏ nào đó ở miền Đông, thưa dần liên lạc rồi bặt hẵn. Mãi lâu lắm sau 75, trong một dịp tình cờ tôi gặp lại Tân Minh, mới hay “cô Tám Tàng” của chúng tôi đã không còn nữa, căn bệnh tim quái ác đã đem Đoàn Trang xa mãi chúng tôi. 
Những năm học lại chương trình Đại học, thi thoảng tôi vẫn thầm nghĩ là mình đang trả món nợ với bạn đây. Trang mà biết tôi xong Cử nhân Văn chương, cô bạn siêng học ngày xưa hẵn vui lắm. 1987, đến Nha Trang lần hai, bạn cũ không gặp, hỏi không ai biết nhà ông Quản Hân ở Khu Máy nước. Biển Nha Trang vẫn đẹp trong mắt nhìn. “Nhân diện bất tri hà xứ khứ…” Đoàn Trang của mình đã mang trái tim mong manh đi xa mãi rồi… Năm 92, trên đường đưa con gái dự Hội Khỏe Phù Đổng ở Đà Nẵng, đêm dừng chân xứ biển quen, con trai nhỏ trong cơn sốt hỗn khiến tôi quên mất mình đang ở Nha Trang! Sáng ra vội vã lên đường, qua Ninh Hòa, Đèo Cả, thấy trống trải trong lòng… 
 1998, mấy ngày tham dự Hội nghị Văn Toàn quốc, hỏi chuyện một anh cán bộ phòng Phổ Thông Sở Giáo Dục Khánh Hòa, ra là học trò cũ của Thùy Trang ở Trường Lý Tự Trọng, tôi kịp đến nhà Thùy Trang, thắp cho “Cô Tám Tàng” một nén nhang và nghe những điều mình còn chưa biết về cô bạn Văn Khoa ngày xưa… Hơn mười năm nay, vẫn chưa làm sao ghé lại Nha Trang thêm một lần, Thùy Trang vẫn chu đáo mỗi năm gửi thiệp Tết về tận miền Tây cho tôi mà tôi thì năm thưở mười thì mới gửi lại đôi lần. Rồi chẳng hiểu sao tôi lại làm lạc mất số điện thoại. Cố tự bào chữa rằng không có tin ấy là tin vui.Con người ta dễ tha thứ cho bản thân mình nhỉ? 
 Và phải chăng, mối hạnh duyên vẫn còn ưu ái cho tôi gặp bạn Nha Trang trên thế giới ảo? Này là Hà, là Yến, hai bạn Nha Trang tôi quen đầu tiên, hai người phụ nữ mà ngay lần đầu gặp mặt tôi thấy như đã thân thiết từ lâu; là Thủy Tiên – cô bạn có “Nụ cười doanh nhân” cực kì quyến rũ mà tình cờ trong một lần lang thang blog, tôi đọc entry rất dễ thương về ngày Sinh nhật con trai; là Hoàng Guitar, bạn blog tài hoa lãng tử, cùng tuổi mà tôi có lần suýt gọi bằng anh, hóa ra mình lớn hơn mấy tháng! Là NgườiPhốBiểnBốngnhỏ, cô bạn mà Gió nói rất đúng: một tính cách hào sảng mà ân cần, rất sôi nổi mà cũng thâm trầm sâu sắc; rồi Kim Hoàn – Mười Dư - bạn nối khố của Đoan Hạnh; rồi Trang - cô cháu tài hoa của Bống, cô bạn blog với “nhân diện đào hoa tương ánh hồng” 

… Tôi biết rồi, Nha Trang với bao nhiêu là tình thân từ thuở xa thật là xưa kéo dài mãi đến hôm nay sẽ thêm bền chặt lâu dài, lâu dài…
Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 26 tháng 8, 2009

“Làm vườn”

Đầu tiên là mượn mấy đứa cháu qua bứng bụi tường vi vô trong sân. Từ mấy năm nay nó đứng cạnh cổng. Có điều, năm nay nó lớn bộn rồi, tàn lá um tùm cao vượt lên đầu tường rào, mỗi mùa bông nở thì oằn cả nhánh, chùm nào cũng thật to, cứ lả xuống khi gió mạnh. Nếu có mưa nữa thì trông thật tội nghiệp, cứ rủ xuống gần chạm đầu mỗi khi qua cổng. Sáng ra, bông rụng đầy đất, quét mà không nỡ mạnh chổi, chả trách Lâm Đại Ngọc xưa khóc mà đắp mộ chôn hoa. Mấy hôm trước, ảnh hưởng áp thấp, mưa và gió nhiều quá, cả bụi ngã nghiêng, phải lấy dây kẽm buộc như xích cổ chó rồi kéo ngược lên đầu tường. Ngày đi qua đi lại, trông vừa chướng mắt vừa tội nghiệp. Ai đời bụi bông đẹp vậy mà bị quàng ách vào cổ! Sao hôm trước không nghĩ ra tình cảnh này vậy ta? Hồi mới trồng nó xuống, cũng không nghĩ là có ngày nó lớn đến vậy. Hồi con mương trước nhà nước còn trong, mỗi tháng đôi lần nước rong, từng bầy cá lòng tong ngoài rạch lớn bơi vào, có cả lìm kìm mũi nhọn rong ruỗi vào tận đây, cậu bé hàng xóm vẫn hay đeo phao bì bõm lội mỗi chiều. Mà có lâu lắc gì cho cam, chỉ mới mười năm trước đây thôi. Hồi mới về cất nhà, ưng bụng con mương này lắm nên nhất định không đặt cống mà xây hẵn cây cầu bắc ngang qua. Cái lan can cong cong đã trở thành điểm nhấn duyên dáng. Rồi bụi tre vàng cạnh cổng, hàng kiểng cổ trong sân, dây huỳnh anh men dọc hàng rào… ngôi nhà trở thành niềm vui đón đợi. Mỗi khi vừa quẹo xe vào đầu hẽm, cái lan can quét vôi trắng đã lấp lóa như mời chào. Ai đến thăm cũng thích. Nhưng con mương thành con mương nước đen. Mùa nắng, mùi hôi bốc lên nồng nặc, nước cạn, sình đen ngòm lục ục sủi bọt. Cây cầu trở nên lạ lẫm, đứng đó mà nhớ bầy cá lìm kìm thôi không còn quay trở lại, mà rùng mình vì dòng nước đen ngòm cứ quân lấy chân. Mấy nhà lân cận cứ mạnh ai nấy đặt cống, người khá thì làm trước, đặt cống to, người làm sau lại phải ráng theo cho khớp với miệng cống của người làm trước. Mình ở ngay khúc cua quẹo của con mương, lại tiếc cây cầu, cuối cùng đành phải bắt giàn đà rồi đúc bê tông tấm mà lót lên. Lại lo thiên hạ thấy khoảng rộng mà de xe vào có khi sụp mương mang họa, thành ra phải xây cái bồn bông, mà cũng chỉ dám xây cao hơn gang tay, bởi vậy, bụi tường vi mới có cơ trốc gốc! Đem nó vào sân trong rồi, lại ngay ngáy lo tiếp hai bụi cau xanh đang bén rễ. Thôi kệ, rễ cau bám chắc không đến nỗi nào. Còn cây ngâu thì hãy còn nhỏ, bao giờ lớn hẵng hay. Mấy đứa cháu vốn dân vườn, đâu có màng tới chuyện cây kiểng hoa cỏ của bà mợ, cứ ào ào như như bứng cây đốn củi. Ừ thôi vậy, mấy chuyện nặng nhọc thì tụi nó, mình thủng thẳng rồi túc tắc dọn dẹp sau cho vừa ý. Bụi tường vi bông trắng đem từ Texas về hai năm trước cho đứng cạnh bụi tường vi hồng nghen, mai này tụi bây trổ bông chắc là vui mắt lắm. Dọn mấy bụi xương rồng là khổ nhất, gai đâm nát cả tay, cho đáng tội đi chợ quên mua cặp găng tay, mà cũng cho đáng tội không ráng chờ đến hôm sau, muốn là làm cho được mới nghe. Cứ thế, sáng ra, ông chủ nhà vừa đi làm thì bà chủ nhà cũng bắt tay vào việc. Lụi hụi, ì ạch, bê chậu này, chuyển chậu kia, cái thì bón thêm phân, cái thì thay chậu. Rồi tỉa ba cây nguyệt quới đã đầy trái, năm chậu mai chiếu thủy đã tua tủa nhánh con. Rồi cột mấy chồi ngọn của cây dương cho nó xòe tán ra nè, xong quay sang xịt thuốc cho cây thiên tuế con gái. Cây con trai chuẩn bị đâm chồi mới đây, cây con rể thì chắc chậm hơn khá lâu. Còn hai cây ba mẹ chắc phải hơn tháng nữa mới có đợt lá mới. Sáng ngày, cho cá bảy màu ăn, tiện tay ngắt mấy lá bông súng vàng mới thấy trong chậu đen ngòm bao nhiêu là nòng nọc. Kiểu này mới khổ đây, không cho ăn thì cá đói, mà rắc thức ăn xuống thì nòng nọc bu đầy. Thôi kệ, mai mốt chúng mày thành cóc thì nhớ ăn muỗi nhiều vào nhé! Mấy cây mai vàng mới bỏ quên hơn tuần đã thấy sâu ăn lốm đốm lá non, lại phải chạy đi gặp cậu học trò cũ chuyên bán cây cảnh hỏi coi phải xịt loại thuốc gì, rồi mua dây nhôm về uốn lại mấy nhánh mất trật tự, kẻo tới Tết chẳng ra hình dáng gì coi được. Loay hoay chả đâu vào đâu thì nắng đã lên cao, tưới xong sân trước thì 9 giờ hơn. Chợ búa cơm nước xong là hết nửa ngày. Trưa, oải quá đánh một giấc tới xế. Haiz… ngủ ngày quen mắt. Thôi đi ủi đồ. Chu cha , trời nóng gì mà nóng thấy ghê, không quạt cũng nóng mà quạt cũng vẫn còn nóng. Chiều lại phải tưới thêm một lần nữa, kẻo tội nghiệp mấy cây kiểng. Tháng này tiền nước lại thêm đây, chắc cũng cỡ ba bốn chục khối, nắng dữ rồi. Chiều ăn cơm xong, tiếp tục làm cỏ, ba cái đám rau má Đài Loan, ngó lơ nó vài ngày là lên xanh mượt. Mà cái giống quỉ quái này, bở rệt, mó vô là đứt ngang, phải nương nhẹ tay, lần tới gốc, xong mới a lê, pặc! Hahaha…Coi vậy, chứ cũng nhiêu khê, mang bao tay thì không moi được rễ, không mang thì … mòn móng tay hết, lại tốn chanh để rửa. Đám dây đậu phọng bông vàng mau bò lan quá, chẳng mấy hồi mà kín cả sân, lại phải xới bỏ đám cỏ nhung.Thôi kệ, đậu phọng bò tới đâu, nhổ cỏ tới đó, vậy đi. Xoay qua xoay lại thì 7g, tối hù. Một ngày dọn dẹp cơ bản là như vậy! Chờ khoảng hơn tháng nữa, đâu đó tạm ổn, cỏ cũng lên xanh, sẽ chụp hình, chứ giờ mà trưng hình lên, coi giống … chó cạp.
Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 9 tháng 8, 2009

Ta lại về nhà Multi của mình rồi

Mèng ơi, Bị Multi cấm cửa lâu quá rồi! Tưởng đâu mất nhà lạc bạn luôn rồi! Đầu tiên, kiếm ngay Nguoigia, ca cẩm “5 Dũng ơi, chị không vô nhà Multi được rồi, không biết tại sao nữa, em có cách gì không?” Thế là cậu em bày ngay. Có điều, load mấy lần, nhưng chắc tại mình dốt quá nên không cách gì biết cái software đó nó trú ở chốn nào để khiến nó chạy. Kiếm cùng khắp hêt trong ổ C “cũng bóng chim tăm cá luôn”. Không dám nói cho 5 Dũng nghe, sợ cậu em lại càng thêm thất vọng về cái trí thông minh của chị già. Lúc đó, ước gì mình ở Xì Gòn! May sao, trong mấy tin báo của Gmail có cách vượt tường từ nhà Thủy Tiên - lần đầu tiên, thấy đặt chế độ báo có tin nhắn mới từ blog cũng không phí, chứ mỗi khi mở inbox là tối con mắt với bao nhiêu là email!. Cách làm thực đơn giản với người dốt IT như mình! Hahaha… Vậy mà chỉ vô được duy nhất một lần. Té ra đó cũng là tình cảnh chung của rất nhiều nhà. Ở Sàigòn, mượn máy con gái thì không có chuyện gì. Vậy mà về Bến Tre thì tắc, có nổi nóng không chứ? Rốt cuộc, chỉ còn cách đọc thông tin từ các email thông báo mà thôi. Chẳng reply được câu nào! Bạn blog hỏi “Thu Nhân ơi, đâu rồi?” Huhuhu… Một ngày, chợt nhớ, A! sao mình không gọi điện thoại vậy ta? Bèn alô, nghe tiếng bạn Hà Tím mừng chi mà kể. Hà bảo chuyển sang Viettel đi, vô cái rụp hà. Gọi cho nó liền, nhưng nó bảo đường nhà mình chưa có cáp! Hic… Gọi HoàiTrúcLệ, Lệ bảo “Nhà em xài Viettel chị ơi, không có gì trục trặc hết, vô cái một hà! Hèn chi, em nhắn mà chị đâu mất tiêu! Tưởng chị đi chưa về nên không gọi điện thoại.” “Buồn ơi xa vắng mệnh mông là buồn luôn!” Chẳng lẽ chuyện nhà Multi sẽ là “liều mình như chẳng có”sao? Ôi ta buồn ta đi lang thang…Ta sang Profile… Và ta bỗng thấy “cuộc đời vẫn đẹp sao” vì chưa phải nghìn trùng nên còn níu tay nhau được giữa cái thế giới phẳng mà quá gập ghềnh này. Ta 8888 với MM, rồi nhân đó add thêm được Tibet với nick mới Rivière Bleu – “Bốn phương xứ blog đều là … chị em”,ta ghé nhà PN tính hỏi “lúc này thấy đi Xì Gòn off hoài heng” mà sao lại không gởi đặng, bèn tiếp tục tha thẩn, hú MayN mấy câu, ghé nhà Phù thủy xứ Catala hỏi entry mới đâu, định ghé nhà Cậu TenK mà chưa tìm được vần cho câu lục bát nên lại đi, lung tung nhà luôn, chỗ này đọc vài entries, đọc comments rồi từ comments lại chạy sang nhà khác, cứ mê mải thế, suýt quên chợ búa cơm nước cho tròn phận … ôsin! Trưa, ông chủ nhà về, thấy cơm muộn, hỏi bộ mẹ nó đi đâu sao? Bèn thực thà mà nói em đi dạo … blog! Hahaha… thiếu điều mắt ổng đứng tròng! Ổng chắc lưỡi trời bà già 60 nói đi dạo blog! Ủa, là sao, bác Tô Hải 83 tuổi còn viết blog cơ mà. Nhưng thôi, nói rồi rủi ổng mê blog lại kêu mình xây nhà cho, rồi lại phải bày vẻ nọ kia nữa thì…hahaha… Nội chuyện email với coi báo với lại vô trang của Bộ mà ổng còn “Sao nó kì vầy? Mới thấy đây là đâu mất tiêu rồi?...” Thấy chuyện “cắm dùi” cất nhà búa xua này coi vậy cũng có khi hữu ích. Ta than thở với bất kì ai quen mà ta biết rằng thì là mà “cái nhà (không còn) là nhà của ta, công khó bao lâu lập ra….” May quá, gặp em Yến bên này, còn hơn “nắng hạn gặp mưa rào”, có em Yến trước mặt, ôm hun thắm thiết liền một cái cho coi! Không ngại gì ông tướng Khánh đâu nhé! Em Yến bày chị làm thế này thế này…. Thế là ta lại về nhà Multi rồi! Huraaaaa!!!!!!!!!! Đi một vòng mê mải khắp chốn giang hồ… Đầu tiên là chị Chiều, rồi Yến , Hà, Gió, Khói, Trangluong,Langyen… mỗi nơi để lại một vài dấu chân. Ấy vậy mà còn tài lanh bày cho MâyTrần nữa chứ, nhận lời cám ơn của em mà cứ cười hoài… Định đổi avatar mới kẻo Bạn Già bảo giống Diệt tuyệt sư thái, bỗng thấy sao nó lạ lạ. Phát hiện ra là ta chỉ vô nhà mình như một Guess, thấy chữ Sign in ở trên mà không dám click vô, sợ nó lại nhảy ra câu “Internet Explorer cannot display the webpage” thì thất vọng nữa. Đành thôi vậy, để đó đi, đi một vòng cái đã rồi tính sau, vốn dĩ mình là sư thái rồi thì Diệt Tuyệt hay gì gì thì có sao đâu! Nghe Hà nói, bèn hỏi thăm Bạn Già coi hết bệnh chưa, chứ thấy hình bên nhà Chị Chiều thì coi bộ giống như điềm báo vậy nghe! Hihi haha… Hà bảo tối CN lại off ở Đo Đo, nhớ mấy bạn mình rồi đó nghe. Nhớ luôn món dưa cải xào mặn ơi là mặn nữa, hén Hà? Nhớ lan can với nhiều hoa cỏ mà mấy bloggers không còn trẻ nữa cứ thay nhau mà chụp hình, lần off này cũng vậy chứ? Vậy nghe, Ta lại về nhà Multi của mình rồi Lại tiếp tục lang thang rong ruỗi và lại mê mải chuyện trò.
Đọc tiếp ...