Thứ Năm, 20 tháng 5, 2010

Tháng năm

Tháng năm một đóa linh lan
Tháng năm một vạt nắng vàng nhớ ai
Ai về nơi lũy Chương Đài
Cho ta gởi gió, gió bay ngút ngàn
Gió bay về động hoa vàng
Bỏ ta ở lại ... trần gian bụi lầm!
Tháng vừa tháng, năm vừa năm
Thuyền thời gian, mái chèo găm bến nào?
Chờ con nắng xuống lao xao
Can chi nỗi nhớ dạt dào mang mang
Liễu xanh xưa đã úa vàng ...

14 nhận xét:


  1. Có một chút tôi ngày xưa trong đó!

    Trả lờiXóa
  2. Câu thơ hóa giải gian nan kiếp người

    Chị à , thơ chị day dứt ... chị có phát hiện ra cái mình có lâu nay chưa . Em tiếp một câu thơ mong hóa giải chút cơ cầu phía trên

    Trả lờiXóa
  3. lũy Chương Đài ở đâu dzị chị!hihi

    Trả lờiXóa
  4. ngày lên, nắng vẫn ngập tràn ngoài sân.
    ta về, giũ bụi phong vân
    tìm người ở chốn thanh tân năm nào...

    Trả lờiXóa
  5. Cả"người của tôi ngày xưa" chớ rì, hừ...

    Trả lờiXóa
  6. Gió à,
    Mới hay những chuyện cơ cầu
    Chừng như ẩn hiện khơi sầu cho ai?

    Trả lờiXóa
  7. ...Và giờ đây, khi tóc đã hoa râm,
    "Vẫn thấy bên vai mình, một tình yêu thủy chung"

    Trả lờiXóa
  8. Hai câu
    Ai về nơi lũy Chương Đài
    Cho ta gởi gió, gió bay ngút ngàn
    Là của anh Thedung52 đó, chị mượn vào đoản khúc của mình thôi.
    Nhưng em không biết Liễu Chương Đài à? Tiếc nhỉ. Thế chương trình lớp 11 học Kiều, thầy không giảng ư?
    Thế này nhé:
    Đây là một điển tích ở Tình sử của Trung Quốc:
    Đời nhà Đường, Hàn Hoành tuổi trẻ nổi tiếng là một người tài danh. Nhà nghèo kiết, lấy một nàng kỹ nữ họ Liễu ở Chương Đài.
    Mấy năm sau, quan Tiết độ sứ ở châu Thanh là Hầu Hy Dật mến tài, tâu vua xin Hàn Hoành làm người giúp việc. Bấy giờ, đương lúc nhiễu loạn, Hàn không dám đem Liễu đi theo, để nàng ở lại kinh đô, định chờ dịp tiện sẽ về đón. Nhưng trải qua ba năm trời, Hàn vẫn không về đón được. Nhân lấy vàng đựng vào một cái túi gởi về cho Liễu, kèm theo một bài thơ:

    Liễu ơi, hỡi Liễu Chương Đài,
    Ngày xưa xanh biếc, hỏi nay có còn?
    Ví tơ buông vẫn xanh rờn,
    Hay vào tay khác, khó còn nguyên xưa!

    Nguyên văn:

    Chương Đài Liễu! Chương Đài Liễu!
    Tích nhật thanh thanh kim tại phủ?
    Túng sử trường điều tự cựu thùy,
    Dã ưng phan chiết tha nhân thủ.

    Liễu được thơ cũng đáp lại:

    Xanh non cành liễu đương tươi,
    Năm năm luống để tặng người biệt ly.
    Thu sang quyện lá vàng đi,
    Chàng về biết có còn gì bẻ vin!
    (Bản dịch của Trúc Khê)

    Nguyên văn:

    Dương liễu chi, phương chi tiết,
    Khả hận niên niên tặng ly biệt.
    Nhất diệp tùy phong hốt báo thu,
    Túng sử quân lai khởi kham chiết!

    Lời thơ trao đổi thành một điềm gở báo trước.
    Một thời gian, Hàn được trở về triều, tìm Liễu không thấy đâu cả. Dò hỏi tin tức, thì ra Liễu đã bị viên tướng Phiên rất có công trạng với triều đình tên Sa Tra Lợi thấy nàng có sắc đẹp nên cướp mất. Nàng bấy giờ được luyến ái hơn hết cả mọi phòng. Hàn buồn bã vô cùng, nỗi nhớ thương không sao khuây được.
    May có một tráng sĩ trẻ tuổi tên Hứa Tuấn thương xót tình cảnh của Hàn, tìm mẹo cứu được Liễu. Bấy giờ vợ chồng được xum họp đầm ấm như xưa.

    Trong Truyện Kiều, có đoạn diễn tả nỗi lòng nhớ thương quê hương và tình nhân của nàng Kiều lúc ở lầu xanh:

    Nhớ lời nguyện ước ba sinh,
    Xa xôi ai có biết tình chăng ai?
    Khi về hỏi Liễu Chương Đài,
    Cành xuân đã bẻ cho người chuyên tay!

    "Chương Đài" là tên một con đường ở thành Trường An bên Tàu. "Hỏi Liễu Chương Đài" là hỏi thăm cây liễu ở đường Chương Đài. Đây có nghĩa là hỏi thăm người tình nhân cũ (tức là nàng Kiều).

    Trả lờiXóa
  9. Bao giờ vào nhà Chị Ba, đọc entry dù ngắn, dù dài, em cũng học được một điều gì đó, và lẳng lặng ra về. Nghĩ, mình đang quản lý nhiều bồ chữ thiên hạ, mà bể học cạn queo như cái đìa, thật lấy làm tủi...cho học trò...xui rủi...
    Chị Ba, cảm ơn Chị, thiệt nhiều!
    Chị làm thơ, nếu chưa biết chị là em dám ...tương tư liền.Thơ mướt như thơ con gái...

    Trả lờiXóa
  10. "...Tháng vừa tháng, năm vừa năm
    Thuyền thời gian, mái chèo găm bến nào?..."
    Em thích nhứt hai câu này, đọc lên nghe có chút chi ngậm ngùi mà không nghẹn ngào chị Ba à ...
    Tháng rời tháng, năm rời năm
    Thuyển thời gian, níu quầng thâm mắt chờ ...

    Trả lờiXóa
  11. Ngày xưa (dù mới mấy năm thôi hà :) ), con thích nhất là được học giờ Cô. Cô giảng bài lúc nào cũng rộng. Ghi chép không kịp nên chỉ ngồi nghe và nhớ thôi. Cứ mỗi lần nghe thì cuộc sống mở rộng ra một chút. Con luôn tiếc là mình không được học Cô nhiều hơn. Đi làm rồi con mới hiểu nhiều về cuộc sống, cách ứng xử... Có nhiều lúc con muốn bức màn bí mật của cuộc sống đừng mở ra nữa... Con đã thay đổi hơn Cô học trò ngày xưa rất nhiều. Nhưng bao giờ đọc blog Cô con cũng cảm thấy thời gian không chạm vào nhiều thứ như con nghĩ. Cô vẫn như ngày nào...Con cảm ơn Cô.

    Trả lờiXóa
  12. Đó, Cưng Ù của chị lại ngạo chị nữa rồi. Chỉ là đóa linh lan bên nhà Gió làm chị buồn lây rồi vẩn vơ vậy thôi. Giờ đọc lại thấy quê quê sao sao á!

    Trả lờiXóa
  13. Cảm ơn con, cô trò nhỏ ngày chưa lâu!
    Vui là chúng ta tuy đã xa trường nhưng vẫn gần nhau. Thế là quá đủ rồi phải không?

    Trả lờiXóa