Thứ Ba, 29 tháng 6, 2010

Nói thêm về Sushi :))


Hôm bữa khoe sushi với bà chị. 
Chị bảo tớ làm sushi Việt nam chứ không phải sushi Nhật!
Thì đúng là vậy mà, đâu có ai bày cho, chỉ thích rồi tự làm thôi. 
Mà cũng không nhớ là nên hỏi anh Google thông thái!
Thế là Google ngay,  thấy giống y như chị bày cho!
Thế này: 
Cơm nấu xong phải trộn vào đấy một ít dấm đường muối đã nấu lên cho hơi đậm đặc tí, hạt cơm mới bóng và đúng mùi vị, rồi chờ cho nguội mới cuộn không thì lá rong nó co quéo lại mất - chuyện này thì biết vì đã gặp rồi!
Sushi phải chấm với loại nước tương dành riêng gọi là nước tương kikkoman (*) có pha tí wasabi, ăn kèm với gừng ngâm chua mới đúng kiểu! Ở Bến Tre không có bán loại nước tương này nên bà chị bày tớ tự nấu một ít để dành ăn dần (**)
Thế là chiều hôm qua, tớ lọ mọ làm. 
Và ăn ... một mình! Ông chủ nhà tớ cứ nghe tới sushi là lắc đầu quầy quậy vì ấn tượng bữa sushi mà con trai con gái đã dẫn đi ăn năm ngoái ở Sushi Bar trên Sì Gòn! Ông bảo "Nghe là ớn óc! Tinh là cá sống không!" Nói sushi có nhiều loại kia, sushi cá sống chỉ là một thôi mà, ông vẫn cứ "kiên định lập trường" rằng "Không ăn, ghét mùi rong biển tanh tanh". Hahaha, thế là mâm cơm chỉ có hai người, ông ăn cá trê  chiên dầm nước mắm gừng chấm rau luộc, còn tớ thì nhâm nhi mấy cuộn sushi!

Nó đây, xóm blog ạ:
1. Cuộn với trứng chiên, củ cải muối của Hoaitrucle cho, thanh cua surimi (***), dưa leo, xong lăn qua mè rang vàng.


2. Cuộn ... như vẫn cuộn!

Rồi, bày biện chút xíu và ... chụp hình ;)




Còn đây là đĩa sushi chị làm mừng Sinh nhật bà bạn mới vừa rồi:

Mời xóm blog thưởng thức nhé!

      
       **
 Công thức chị tớ bày: 1 nước tương thường+ 1 hắc xì dầu + 1 nước + 1 đường, nấu sôi lên rồi để liu riu cho cạn bớt khoảng 1/3, cho vào tủ lạnh dùng dần. Nhưng tớ cũng không có hắc xì dầu, nên  chỉ nấu 1 nước tương + 1/2 đường + 1/2 nước. 

      ***

Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 24 tháng 6, 2010

Nhà Dây leo xanh ở Hải Châu

Ngày 20-6-2010,
Quận Hải Châu - Đà Nẵng

Trừ Okoka thì tôi là người đầu tiên của xóm blog đến thăm ngôi nhà có giàn hoa sứ quân tử. Một ngôi nhà xinh xắn, ấm cúng và thân thiện. 

Ở đó, tôi đã gặp "Cảnh sát trưởng" nghiêm khắc nhưng rất dễ gần - người giữ bình yên và trật tự cho "thành phố tình yêu"

Ở đó, tôi đã có một bữa trưa rất đặc biệt với món mì Quảng mà dù ăn kiêng, tôi cũng đánh luôn hai tô! Và đến khi ăn xong, tôi mới ngớ người ra là mình lẽ ra phải chộp ít nhất vài tấm hình để khoe chứ!

Ở đó, tôi đã có một khoảnh khắc tâm tình với em Kim, nụ cười và nước mắt về những câu chuyện muôn đời của những người phụ nữ 

Ở đó, tôi đã có một giấc trưa không ngủ với hai cô cháu gái dễ thương, tươi tắn, hồn nhiên với tiếng dương cầm tuy còn non nớt nhưng nhiều hứa hẹn

Đây là Bầu :


Và đây là Bí:


Mẹ Kim ngắm con gái đàn, nụ cười hạnh phúc chưa!


Và đây là :


Còn đây là:


Giữ ở đây một góc phòng khách nhà em Kim:


Một góc sân:


Một góc khác với Bầu vầ Bí:


Trước lúc từ giã:

Và ở đó, tôi thấy mình đã giàu có thêm bao nhiêu.

Tạm biệt Đà Nẵng,
Tạm biệt ngôi nhà màu xanh và những nụ cười

Mong sớm lần gặp lại
Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 9 tháng 6, 2010

Nghỉ hè

Thế là với học trò, đã chính thức vào hè.
Chợt nhớ những ngày xưa xa lắm
Thuở mười lăm, mười bảy. . . 
 

Nghỉ hè

Sung sướng quá, giờ cuối cùng đã hết
Đoàn trai non hớn hở rủ nhau về
Chín mươi ngày nhảy nhót ở miền quê
Ôi tất cả mùa xuân trong mùa hạ

Một nét mặt trăm tiếng cười rộn rã
Lời trên môi chen chúc nói nghìn câu
Chờ đêm nay, sáng sớm bước lên tàu
Ăn chẳng được, lòng nôn nao khó ngủ

Trong khoảng khắc sách bài là giấy cũ
Nhớ làm chi - Thầy mẹ đợi, em trông
Trên đường làng huyết phượng nở thành bông
Và vườn rộng nhiều trái cây ngon ngọt

Kiểm soát kĩ có khi còn thiếu sót
Rương chật rồi khó nhốt cả niềm vui
Tay bắt tay hồn không chút bùi ngùi
Các bạn hỡi, trời mai đầy ánh sáng.

Xuân Tâm - Lời tim non 1941
Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 5 tháng 6, 2010

Ngày này 3 năm trước ở Princeton University (3)


3. Commencement Ceremony  5-6-2007

10g sáng,
Nassau Hall, tòa nhà chính của trường ngó thẳng ra cổng bằng một con đường xuyên qua mảng sân rộng thênh thang với "rừng" cây xanh xòe tán râm mát.
Khán đài đơn giản mà trang trọng.
Một banner với con số 2007 to tướng treo tít trên chót nóc tòa nhà chính.
Lá cờ Princeton buông từ trên cao ngay cửa, giữa đôi cọp chễm chệ như thần hộ mệnh. Gọi Princetonian là Princeton Tiger là vậy.
Hai dãy ghế đều tăm tắp trước khán đài, lối đi giữa sẽ là nơi các tân cử nhân đi vào từ cổng chính. Hai bên cánh là chỗ dành cho phụ huynh.  Phần lớn chỗ ngồi đều ở dưới bóng mát của "rừng cây".


Còn hơn một giờ mới làm lễ mà người đã đông nghịt, vài hàng ghế còn trống vì nắng  chiếu. Thế cũng được, khối người ở tít cuối khán đài cánh kia cũng thèm thuồng. Vả lại, người  xứ nhiệt đới không sợ nắng - nói kiểu AQ đấy! Trưa tháng 6, nắng ở New Jersey cũng rát da chứ chẳng chơi!


Người càng lúc càng đông. Chính lễ, nên mỗi sinh viên có được 5 tickets cho người nhà. Nếu bình quân 4 người thôi thì cũng phải đến hơn 4,000 khách mời, thêm hơn 1,000 sinh viên nữa, chừng ấy người chắc đầy một sân vận động cỡ vừa!
Những hàng ghế thẳng tắp vẫn còn trống.

 
Rất nhiều phụ huynh cứ hướng ra cổng chính - phố Nassau.  Chính ở chỗ ấy, con trai đã chụp một tấm hình treo người bên cánh cổng cười tươi, và, tấm hình đó được đăng trên báo trường. Bà phóng viên Maria đã trích lời cậu tân sinh viên nhận xét " Giáo viên dành rất nhiều thời gian cho sinh viên..."

Cả rừng người xôn xao hẳn lên khi thấy những người đầu tiên bước vào.
Các giáo sư mặc áo đại lễ trông trang trọng và đẹp đẽ làm sao! Áo choàng nhung đen, xanh, tím, áo choàng màu cam truyền thống của Princeton với những vạch ngang bên tay áo: vàng, xanh, cam... đủ cả. Rồi mũ vuông tua vàng, có cả mũ lục giác rất lạ.

Các vị giáo sư già đường bệ bước đi trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Chỗ này, chỗ nọ vang lên tiếng suýt soa trầm trồ. Đây là vương quốc của tri thức,  của tinh hoa ...

Một người khá đặc biệt vì trên tay có cây quyền trượng - chắc là biểu tượng gì đó. Vẻ trang nghiêm cao độ khiến đám đông như lặng đi theo từng bước chân của ông ấy.

Bà Hiệu trưởng Shirley Tilghman sang trọng như một quý phu nhân, tươi cười bước đi giữa những tràng pháo tay không dứt. Vẻ rạng rỡ của bà làm khung cảnh như sinh động hẳn lên.


Và cuối cùng, nhân vật chính của buổi lễ cũng xuất hiện: đúng 1120 tân cử nhân xuất hiện và khoảng hơn trăm MA và PhD. Chỉ có thể phân biệt qua màu của cổ áo thụng: xanh và tím là của MA và PhD, vàng tươi là của các bachelor xuất sắc và trắng là của số đông còn lại. Họ vẫn như thế, hàng đôi, thậm chí hand in hand đi vào, tươi và ngoan. 


Dẫn đầu là một sinh viên ngồi xe lăn, đám đông ồ lên rồi vỗ tay rào rào, một anh chàng nữa, chống nạng đi giữa hai người bạn, chắc là nén đau vì thoáng thấy nhíu mày mím môi - rồi lại vẫn cứ cười tươi.
Cả nghìn người trẻ, cứ thế, nối tiếp nhau đi vào như không dứt.
Thỉnh thoảng, vài phụ huynh may mắn ngồi gần sát hàng dây phân cách thấy con mình, kêu rối rít, giơ máy ảnh lên. Các cô cậu vội dừng lại, bá vai nhau cười toét miệng, vội vội vàng vàng làm dáng chụp hình, rồi nối bước theo bạn. Có người ở xa quá, thấy con em mình thì kêu lên í ới, huơ tay ra hiệu, rồi cô cậu nào đấy ngơ ngác dừng lại đảo mắt tìm, hàng người dồn lại, người đi sau dấn lên, dồn cục, nhưng chẳng ai bực dọc, ai cũng cười tươi. Có cậu vừa đi vừa nghiêng ngó, chợt thấy người thân, vội vẫy tay lia lịa. Một cô sinh viên hét toáng lên "Daddy! Mommy!"gửi vội chiếc hôn gió rồi rảo bước theo hàng.

Chờ mãi, nhìn mãi, mỏi cả chân cả mắt rồi cũng thấy Khang, trước mặt là Blair, cô bạn thân trong Marching Band, sau lưng là Jayson, anh chàng sinh viên xuất sắc của khoa khó nhất trường -Vật lí. 
Chưa kịp gọi thì cậu chàng cũng đã thấy, giả bộ nghiêm nghị giơ tay chào mẹ. Vội vàng bấm máy, chậm thì sợ không kịp mà gấp thì sợ hình không chuẩn. "Thời gian đã qua đi, không thể trở lại"!



Buổi lễ không dài, nhưng trang trọng. Bài diễn văn của Bà Hiệu trưởng được nhiều tràng pháo tay nhất.( và cứ mỗi lần thế, đâm ra giận cái sự dốt tiếng Anh của mình!)
Người đầu tiên được trao bằng Tiến sĩ  danh dự lại chính là Muhammad Ali, tay đấm huyền thoại. Thật là thú vị!
Rồi đến lượt các PhD và MA. 
Bachelor thì sẽ nhận bằng ngay sau đó ở  Cannon Green. 

. . . . 

Tiếng hò reo vang dội và hàng nghìn chiếc mũ tung lên trời như màn vĩ thanh độc đáo kết thúc cả một đoạn đường dài 4 năm với thật nhiều gian khổ và hạnh phúc.



Ngày mai, con đã là alumnus rồi.

... đại bàng con tung cánh.
Bên biển trời mênh mông...



Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 4 tháng 6, 2010

Ngày này 3 năm trước ở Princeton University (2)


Class Day & Prom

Từ sáng, trời đã mưa, không to lắm nhưng cũng đủ ướt.
Có thông báo sẽ dời địa điểm vào nhà thờ, nhưng cuối cùng, ban tổ chức quyết định vẫn tiến hành lễ ngoài sân – như hơn hai trăm năm  - chính xác là 260 năm đã từng! Lập tức, hơn 7,000 chiếc áo mưa “made in Princeton” được phát ra! Thật là ấn tượng! Tất cả đều màu cam! Đã thế, trước khi vào chỗ ngồi, mỗi người lại được phát tận tay mấy tấm khăn giấy để lau ghế! Chu đáo đến thế là cùng!

Cũng không dễ tìm được một chỗ ngồi ưng ý – vừa nhìn rõ khán đài vừa có thể chụp hình Princetonian Khang giữa rừng người!
Trời cứ chợt mưa chợt tạnh. Princetonians xếp hàng đôi đi vào hai dãy ghế giữa.  
Ngóng mãi, ngóng mãi mới thấy anh chàng. Thôi thế là mải chuyện với bạn, anh quên mất là mẹ ngồi phía khán đài phải. Lần này, phải zoom hết cỡ, mới có thể chụp được 2 tấm, và cũng không dễ nhìn ra giữa một rừng áo cam!
 
Bài nói chuyện của anh chàng “trưởng tràng” cảm động nhất, em gái vừa phiên dịch vừa sụt sịt khóc. Lúc cậu ấy đưa tấm bảng Thanks Mom lên, tràng vỗ tay vang dội cứ kéo dài, mẹ cũng rớt nước mắt rồi!

Nhưng Dean Fred mới là người gây ấn tượng nhất. Người to cao, ông như một quả núi sừng sững tiến vào từ bên cánh khán đài trong tiếng vỗ tay reo hò vang dội của hơn nghìn Princetonians.

Trí nhớ tuyệt vời và mối quan tâm của ông làm cho tất cả sinh viên ngưỡng mộ và cảm phục. Từ hơn hai mươi năm qua, mỗi mùa tuyển sinh, trong vai trò người “chủ xị” xét tuyển, ông phải đọc hàng vài chục nghìn hồ sơ và quyết định. Một lần, gặp con trai, ông vẫn nhớ đó là đứa sinh viên đầu tiên từ VN mà ông đã chọn! Thật là lạ lùng.
Câu cuối cùng  với các Princeton Tigers “Không phải Princeton chọn các bạn. Phải cảm ơn vì các bạn đã chọn Princeton! Bây giờ, chỉ mới là bắt đầu!”đã làm dậy lên một tràng pháo tay không dứt, cả khi ông đã rời khán đài một lúc lâu. Sang năm, ông nghỉ hưu rồi!

Cuối cùng, không chỉ là vỗ tay, còn bao nhiêu tràng cười rộ thích thú của hơn một nghìn sinh viên dành cho Scott - sinh viên đại diện! Rất rất nhiều kỉ niệm của những người trong cuộc được nhắc lại: lạc đường, không định hướng được giữa khu trường mênh mông, tìm bạn mới, học hành, ăn uống, sinh hoạt và không thể thiếu bao chuyện quá quắt của giới thứ ba sau ma quỉ!

Buổi lunch picnic nối theo giữa màn mưa bụi rây rây. Trong những nhà bạt dưới tán xanh những con đường quanh co, những sân cỏ rộng, từng dãy bàn dài phủ khăn trắng với không biết bao nhiêu là món ăn nhẹ cùng bánh ngọt và trái cây. Dễ chừng phải mấy xe tải thức ăn cho mấy nghìn người!
 Đêm, dạ tiệc dành riêng cho những senior được tổ chức ở  Jadwin Gym – nhà thi đấu rộng mênh mông với sân khấu ở giữa và một khoảng trống làm sàn nhảy. Có đến ba bốn cụm phục vụ. Đêm nay, các senior tha hồ uống rượu, nhưng chỉ là vang thôi. Rượu tràn như suối, bán kẹo, trái cây ngùn ngụn, đầy ắp các khay. Đặc biệt, cà rốt và cần tây rất được ưa thích.
Vừa mới vào đến nơi, đã lạc mất Christina và Don Crocker! Không thể nào tìm được giữa đám đông nghìn nghịt người ấy, cũng không thể nào gọi điện thoại giữa ầm ầm kèn trống, tiếng hát, tiếng cười đùa. Con trai dặn cứ giữ cái bàn ấy, có đi lòng vòng đâu thì cũng quay lại đúng chỗ để còn dễ tìm! Thoắt cái, con đã chạy đi với bạn, hồi lâu lại chạy về, kéo mẹ cùng ra sàn nhảy, bỏ Dì Dượng ngồi lại với nhau!

 Khuya lắm, dạ tiệc vẫn chưa tan.
Hai mẹ con đi trên những con đường quen thuộc con từng đi trong 4 năm qua. Hàng thông cổ thụ, những cây sồi già, những cây thích Nhật Bản lá tím đã sẫm hơn, lấp loáng dưới ánh đèn, những bãi cỏ mềm dưới chân đẫm sương lạnh, mấy chú sóc thoắt vụt qua và đâu đó tiếng chim đêm…

Đại Học Princeton – Thật ấn tượng!
Thị trấn Princeton – Như trong tưởng tượng!

Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 3 tháng 6, 2010

Ngày này 3 năm trước ở Princeton University (1)


Lễ Tốt nghiệp ở Princeton University là một chuỗi các sự kiện nối tiếp nhau trong vòng 3 ngày.

Đầu tiên là Baccalaureate Ceremony.

Theo thông lệ, buổi lễ được tổ chức ở University Chapel – ngôi nhà thờ cổ kính kề bên Nasau Hall.

Bên ngoài, một màn hình lớn được treo xế về góc phải. Hàng nghìn ghế sắp đều tăm tắp trước sân dành cho người nhà sinh viên. Từ 1g trưa, người đã đổ về nườm nượp, mỗi sv có 2 vé mời cho phụ huynh, nhưng nhà ta có đến 4! Sân lễ chẳng mấy chốc mà đã kín người. Có khá nhiều người da màu với đủ sắc độ đen, nâu. Rải rác, thi thoảng bắt gặp một vài gương mặt châu Á. Việt Nam có lẽ rất ít, ngoài con trai và một cô bạn đồng hương Bến Tre ở New York, tôi cố tìm mỏi mắt trong danh sách hơn nghìn sinh viên mà chưa thấy.

Không phải mỗi tôi “cố tình” chen lấn để tìm một chỗ đứng gần đường đi, nhiều phụ huynh khác cũng “nhiệt tình” tham gia! Được một điều là ai cũng rất chi lịch sự. Excuse me! My son is there! Thank you! Thế là đưa máy lên nín thở canh lúc con đi ngang qua. Sẽ không có lại phút này lần thứ hai đâu nên hồi hộp lắm. May mà cả hai tấm hình đều ổn, con đi giữa nhóm bạn thân, cười với mẹ tươi vậy. 

Nhìn hai hàng Princeton Tigers  theo sau đoàn Giáo sư, tiến vào nhà thờ, ngoan như học trò cấp 1!

Và mấy nghìn người yên lặng, theo dõi trên màn hình mọi diễn biến trong nhà thờ. Tiến sĩ John Fleming với một bài nói chuyện dài, những khuyên nhủ, căn dặn, tâm sự của ông liên tục nhận được những tràng pháo tay vang dội.

 Có ai cũng mù tịt tiếng Anh như mình không nhỉ? Em gái ngồi cạnh cứ phải phiên dịch suốt cho bà chị dốt, mắc cỡ gì đâu.

Chương trình khá dài và trang trọng. Nắng gắt dần, bóng những vòm lá xanh dần dịch chuyển, nhưng hình như không ai chú ý đến nắng rọi trên đầu, mọi người còn mải mê chăm chú và cũng vỗ tay rào rào theo.

Con trai ở đâu trong hàng nghìn người trẻ đang náo nức phấn chấn trong kia?

Bốn năm học vậy là đã ở lại sau lưng.

Vài ngày nữa, Princeton University sẽ là trường cũ!

-------------------------------------------------------------------------------

Bài nói chuyện của Tiến sĩ John Fleming 

http://www.princeton.edu/main/news/archive/S18/09/02O65/index.xml?section=newsreleases#top

Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 1 tháng 6, 2010

"Nghệ nhân"

Hết mùa nước mặn, cộng thêm hai đám mưa, dàn kiểng um tùm xanh lá.
Cầu Hàm luông thông xe.
Con đường dài thêm 3km cộng với hai cái dốc cầu khiến thằng cháu lẻo khoẻo không đạp xe nổi để sang phụ chăm sóc cây kiểng.
Thôi thì phải ra tay vậy.
Dụng cụ đàng hoàng nhé:



Thành quả đây : 






Có điều, mấy cái khớp tay sẽ hành hạ đây. Tha hồ mà nhức!


Đọc tiếp ...

"Nghệ nhân" bất đắc dĩ!




Cầu Hàm luông thông xe.
Con đường dài thêm 3km cộng với hai cái dốc cầu khiến thằng cháu lẻo khoẻo không đạp xe nổi để sang phụ chăm sóc cây kiểng. Thôi thì phải ra tay vậy.
Cũng không đến nỗi nào. Có điều, mấy cái khớp tay sẽ hành hạ đây.
Đọc tiếp ...