Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011
Tháng Chín sắp qua
Hôm nay là ngày 30, ngày cuối cùng của tháng Chín.
Tháng Chín cũng qua, qua như thời gian vốn mải miết trôi...
Vài mươi phút nữa thôi là qua ngày mới của tháng 10, tháng có ngày giỗ của một người Văn Khoa, bạn Huỳnh Ngọc Hội - lứa "Người Văn Khoa trẻ".
Bạn tôi đã ra đi khi vẫn còn trẻ, vẫn trẻ cho dù đến bao giờ.
Bạn tôi vẫn còn trong tâm trí của những người ở lại với tất cả tình thân mến. Nhớ những ngày của hơn bốn mươi năm trước, chúng tôi chân ngập ngừng bước vào ngôi trường đại học với thật nhiều bỡ ngỡ. Chúng tôi đã cùng sống trong cái không khí hừng hực của những ngày tranh đấu để rồi thân nhau, thương nhau như người một nhà.
Qua bao nhiêu vật đổi sao dời, qua bao thăng trầm của cuộc sống, chúng tôi cảm thấy hạnh phúc vì tình thân ấy vẫn đầy theo ngày tháng.
Tôi biết mình khó mà nói hết được những điều suy nghĩ - ngôn ngữ trong tôi vẫn hay bất lực vào những lúc mà cảm xúc ùa về...
Tôi vẫn nhớ như in nét cười hiền một chiều sắp muộn, bạn ngồi ở đầu chiếc thuyền rời bờ bên này sông Tiền sau một ngày nhóm bạn bè chúng ta rong ruỗi trên đất cù lao Bến Tre với bao nhiêu là tiếng cười, bao nhiêu là câu chuyện từ những ngày xa thật xa...
Tôi vẫn nhớ cái thảng thốt của mình khi nghe tin dữ, bạn không thể và không phải nhận căn bệnh quái ác kinh khủng ấy...
Tôi vẫn nhớ mấy cuộc điện thoại và tin nhắn ngày bạn rời xa...
Nhưng tôi biết bạn bè không hề mất bạn, Hội ơi!
Những dòng này là bước nhớ từ tháng Chín theo sang, vào những phút cuối của một ngày để bắt đầu sang ngày mới tháng Mười.
Gởi bạn với tình thân.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Gió gửi nén hương cùng các anh chị nhớ một người Văn Khoa !
Trả lờiXóaChia sẻ với TN về nỗi nhớ một người bạn đã xa mãi mãi. Chắc rằng ngày mói của tháng 10 có nhiều bạn nhớ lắm một tình thân.
Trả lờiXóaChị Ba ơi!
Trả lờiXóaVì trong em luôn có những hình ảnh Bạn Bè đeo đuổi, nên em chia sớt entry này của Chị bằng những cái nhói lòng khi nhớ về những tay nắm đã rời, những khuôn mặt đã tắt lịm đi mà không hề chết lịm trong lòng mình, những gương mặt đã khắc dấu rất kỹ vào cõi lòng vốn lúc thì chật hẹp, lúc thì mênh mông của chúng ta. Ta đến cuộc đời này không định trước, nhiều khi đi cũng không định được, song, nếu ta đã là trong ai, của ai, vì ai một lần, thì sự đến và đi đó không còn là điều quan trọng, chỉ có cái ta để lại mới là cái đáng bàn...
Tháng 9 cũng đã qua, tiết mùa rồi cũng qua. Chị em ta lại cùng chờ những điều sắp đến, nhớ những điều đã qua và ngồi viết cho hiện tại...
Ôm Chị Ba cái thiệt chặt, em nhớ rồi Chị Ba, em không đìu hiu dí Bậu Chủ tịt nữa, hehe!
Con thích đọc những entries của Cô Giáo con. Con cảm nhận được nỗi nhớ về những kỉ niệm, tình thân ái...
Trả lờiXóaTụi con bây giờ không giữ nhiều kỉ niệm về nhau. Dòng thời gian và những tất bật cuốn mọi người xa nhau.
Con cảm ơn Cô đã chia sẻ những cảm xúc của Cô. Con vẫn thấy mình may mắn như cô học trò nhỏ ngày nào. Những điều con cảm nhận được giúp con giao tiếp tốt hơn, cảm thông hơn và tôn trọng hơn với thế giới riêng của mỗi người.
Moa...Cho con ôm Cô một cái.