Thứ Năm, 2 tháng 2, 2012

Tháng Hai của em




Photobucket
Tháng Hai, xứ quê mình nắng ấm, cho chị cứ mãi xót xa về em, em gái thương yêu, em giờ đã mãi mãi nằm lại nơi xứ người giữa mùa Đông tuyết đổ trắng trời. Xứ người với y học tiến bộ, nhưng thuốc đặc trị của một trong ba viện nghiên cứu cancer lớn nhất nước Mỹ cũng đành bó tay thì chị biết làm sao cho dù chị muốn đổi mười năm sống của mình lấy một năm vui cho em?
Em chỉ có mỗi ước nguyện duy nhất về lại quê nhà, nhưng chồng  em bảo để em lại bên ấy cho hai con còn thăm mộ mẹ. Và mẹ của chúng ta thì thêm một lần khóc con!
Em vì gia đình suốt một đời, em là Phật sống của chị, em là ân nhân của bao người, nhưng em được gì cho riêng em? Chị vẫn nhớ và cố làm theo lời em dặn “Mỗi ngày sống hãy là một ngày vui nghe chị”… mà sao khó quá em ơi!

Hai mươi năm xứ người, em dốc hết tinh lực cho gia đình, cho bạn bè, cho những ai cần đến mà em có thể.
Chồng con mặc quần áo giá bạc trăm chứ em chỉ cho phép mình mua hàng sale để mặc…
Ai đổi xe này nọ chứ em vẫn chiếc xe còi tới mùa đông là máy sưởi cứ đình công…
Mùa hè đi biển với đại gia đình, em cũng chỉ chăm chú vào bữa ăn cho mọi người như một ôsin tận tụy…
Lần về đầu tiên, em đã phải buộc mình tích cực ăn bánh ngọt trước cả tháng cho lên cân kẻo về mẹ thấy ốm mà xót lòng bởi trong mắt mẹ, Việt Kiều phải trắng trẻo phương phi…
Những ngày ở quê nhà, em cứ thắt thỏm vì cậu con trai còn nhỏ phải ở lại với cha, liệu đêm ngủ cha có sẻ thức mà xem con trai có tung mền ra không, cha có làm thức ăn vừa miệng con không…
Ngày trở sang bên ấy, lời cuối ở sân bay em bảo không biết bao giờ mới về lại xứ quê nắng ấm quanh năm lần nữa...
Những năm đầu mới sang, em chỉ ước ao được học thêm hai năm để đổi bằng, nhưng rồi chuyên môn đành trôi theo những chiếc bánh kem trong cửa hàng bakery xứ lạ…
Một người bạn thân đã đường hoàng sang Mỹ theo diện hôn thê là công sức của em vì những lời van vỉ khó cầm lòng, nhưng ngày em nằm viện, họ chưa hề ghé thăm, em mất, họ vẫn biệt tăm dù tiền của em vẫn đang nằm trong túi họ mà từ chỗ họ đến em có xa lắm đâu! Chị tỏ ý phiền, em vẫn một mực bảo “Tội nghiệp C. lắm chị ạ, chồng cô ấy đang mất việc”
Rồi cô bạn thân của em út van nài, em lại làm bà mai cho người bạn góa vợ, và rồi người ta cũng làm mặt lạ dù trước đó dư lời thề thốt “qua được bển, ơn chị em không bao giờ quên!”
Chị biết, tâm bồ tát như em thì bỏ qua hết những chuyện thị phi như thế, nhưng chị còn nhiều sân si nên mỗi lần nhớ là thêm một lần xót em… mà rồi có làm gì được đâu?

Những ngày đầu, em vẫn còn nói chuyện như là bệnh của ai và chị thì không muốn tin đó là sự thật. Hai năm ròng rã điều trị tích cực với những giáo sư bác sĩ hàng đầu của một viện nghiên cứu ung thư lớn nhất nước Mỹ, với thuốc đặc trị mà giá mỗi viên hơn tháng lương của chị, với việc ăn kiêng triệt để. Ngày bác sĩ bảo thôi em không cần phải đi tái khám nữa vì không còn tế bào K. Em gọi về báo tin, chị vui biết bao nhiêu.

Như bao nhiêu người đã coi nước Mỹ là đất hứa – em dốc tâm lực mình vào đầu tư cho con, mong đem đến cho con tất cả những điều mà chị, mà em – những đứa con nhà nghèo như mình hằng mơ ước. Hai mươi đôla cho một giờ học piano tuần 2 buổi đâu phải món tiền lẻ, vậy mà hai cháu học năm này qua năm khác… một mình em đóng bảo hiểm cho cả nhà bốn người suốt hai mươi năm, cũng không phải món tiền nhỏ mà hàng tháng bỏ ra…
Từ khi xin được việc làm ở bệnh viện, lương nhiều hơn, em hồn nhiên khoe với chị là nếu em có chết thì bảo hiểm cũng nhiều!


Em làm việc quá sức mà không hề thiết đến chuyện chăm chút cho bản thân. Trong lời cầu nguyện mỗi ngày, em vẫn mong Chúa cho em sống đến sáu mươi tuổi thôi vì lúc đó, Ryan đã mười tám tuổi, Trí thì đã ra trường và có thể đã yên bề gia thất.
Nhưng em đã không thể…căn bệnh tai ác đã trở lại và quật ngã em...

Những ngày cuối, lần nào gọi sang, chị cũng động viên em cố gắng chiến đấu, chờ đám cưới Út Thảo xong là chị bay sang với em liền. Chị biết nói sao khi muốn bay sang với em sớm hơn khi mẹ vẫn tin là em đang khỏe dần lên và không lẽ để mỗi mình mẹ lo đám cưới Út Thảo? Chúng ta đã giấu mẹ đến chừng không thể nữa...
Chị cũng không hé răng với ai lời cuối của em “Em muốn về chết ở Việt Nam. Chị sang với em, em lẻ loi lắm” làm sao đổi được cho em những ngày mạnh khỏe của chị để chờ? Chị bảo: Chủ Nhật họ nhà trai sang chơi, thứ hai chị bay và trưa thứ ba chị đã có mặt bên em rồi, cố lên, chị nhất định sang.
Vậy mà, thứ bảy em bỏ đi rồi…

Photobucket

Hai năm rồi, chị không dám nghĩ đến việc em đã mất. Giật mình giữa khuya, nhớ đến quặn cả ruột gan, thảng thốt vì có biết bao điều ta vẫn còn chưa nói với nhau.
Nhớ hoài lần chị sang thăm, lúc đưa chị ra ga về, ôm em mà tự dưng thấy lạnh người, lo điều không muốn đến sẽ biến thành sự thật. Nhớ em miệng cười cười nói “thôi về đi bà, khóc cái gì, cải lương quá đi” mà mắt cũng rưng rưng…

Hai năm rồi, thi thoảng chị vẫn gõ vài câu tiếng Anh sai chính tả trên facebook tụi nhỏ và thắc thỏm mong chúng trả lời. Buồn vì mình không rành tiếng Anh để có thể gần hơn với cháu, mà cũng giận nhiều hơn cha chúng đã không biết lưu giữ cái hồn cốt quê hương qua lời ăn tiếng nói, lại thương em nhiều hơn vì sự độc đoán của chồng…

Cuối hè này, chị ngồi ôm mộ bia ủ nóng ánh mặt trời mà nhớ mùa bão tuyết em trải qua với mấy lần phẫu thuật… giờ thì em không còn phải sợ mùa đông nơi thung lũng hoang vắng đó nữa rồi…

Hai năm rồi, cỏ xanh chưa trên mộ em?

Photobucket

23 nhận xét:

  1. chị ơi, đọc xong bài này em khóc đó....:(((

    Trả lờiXóa
  2. Chia sẻ với Thu Nhân ... Mỗi người mỗi nghiệp, cô em sống thánh thiện như vậy thì hẳn đã vãng sanh nơi cõi Trời .

    Trả lờiXóa
  3. Bây giờ thì em thiệt hiểu tháng 2 vì sao Chị Ba buồn...
    Cuộc sống của một người tận hiến, nhiều khi người hay sân si như chúng ta thiệt không hiểu đâu Chị Ba. Ta gọi những điều Họ làm là "khờ", còn Họ thì cho đó là "niềm vui"...Cho nên, để mình thôi ray rứt và giúp Người quá vãng thảnh thơi tiêu diêu, ta cũng nên nghĩ rằng: Rồi nơi đó, cũng đưa họ về thong dong...
    Em ôm Chị Ba cái, đọc entry này trong đầu ngày, nước mắt em cũng rơi...

    Trả lờiXóa
  4. Nghiệp đời cô ấy đã trả xong, cầu cho cô ấy được vãng sanh.
    Thunhan ơi! hãy vui vì em mình như là chính thế nhé.

    Trả lờiXóa
  5. Chia sẽ nỗi ngậm ngùi của Thu Nhân khi nhớ về người em yêu quý... Hug hug...

    Trả lờiXóa
  6. Mỗi người có một niềm riêng, nỗi nhớ khó san sẻ. Cảm ơn Cô đã viết entries này để trãi lòng.
    Người tốt như Cô ấy chắc đã đến được Thiên Đường.
    Con ôm Cô một cái. Lần đầu tiên con đọc được những dòng viết: "Sống là khách qua ngõ/ Chết là trở về nhà/ Cuộc đời là quán trọ/ Bụi muôn thuở xót xa". Con đã rất xót lòng...

    Trả lờiXóa
  7. Em khong biet noi gi hon ba`ng hai tieng "chia xe~" voi chi cu`ng gia di`nh

    Trả lờiXóa
  8. Mình đọc entry xong và thở dài, chia sẻ cùng bạn nỗi buồn nhớ em gái. Em ấy thật tốt, vì những điều lành em đã làm, mình nghĩ rằng em đã thong dong nơi thiên đường ...

    Trả lờiXóa
  9. Cảm ơn em đã đồng cảm và chia sẻ, nhưng ...đừng khóc nha.
    Bởi vì, em gái chị chắc không muốn vậy đâu. Em ấy muốn hãy làm cho mỗi ngày của mình vui hơn! Nhé!

    Trả lờiXóa
  10. Lời chia sẻ của người từng trải đáng quí biết bao nhiêu! Cảm ơn Huynh Trưởng ạ.
    Em ấy vẫn nói vui với mọi người là em chỉ sống một kiếp này thôi, không muốn quay lại cõi ta bà này nữa, "mệt lắm".
    Thế nên, em cũng nghĩ rằng em ấy đã vãng sanh nơi cõi Trời rồi ạ. Mong lắm thay!

    Trả lờiXóa
  11. Lâu lắm rồi, chị dự định sẽ viết về cô em gái đáng thương mà đáng quí, nhưng cứ lần lữa mãi, sợ không dằn được lòng mình.
    Mấy hôm gần đây, cứ chiêm bao thấy em hoài, thấy hai chị em mặc đồ giống nhau, như hồi nhỏ mẹ vẫn may "đồng phục Tết" cho mấy chị em, dắt tay nhau đi nghêu ngao giữa cánh đồng nhỏ sau nhà... nhớ em quá nên viết mấy dòng.
    14 tháng giêng này là giỗ lần hai...

    Trả lờiXóa
  12. Mình vui và thương em,
    Em mà còn thì em cũng còn cực thân lắm, M ơi!

    Trả lờiXóa
  13. Người thân bao giờ cũng bên ta, cho dù bao lâu đi nữa, Hà nhỉ?
    Hiểu lời chia sẻ ân tình của bạn với nhiều đồng cảm!

    Trả lờiXóa
  14. Không hiểu ông Lý Bạch ấy, ổng nghĩ gì mà viết nên mấy câu thơ xót lòng hén con. Đọc một lần là nó ở lại với mình luôn. Mà mỗi lần đọc lại, thấm thía hơn. Cô vẫn thích 4 câu thơ đầu này thôi.
    Em gái cô hồi đó cũng thích vậy.
    Em ấy đã ... về nhà. Mong em mãi thanh thản...

    Trả lờiXóa
  15. Chị hiểu đàng sau cái không biết nói gì hơn của em.
    Người sẽ xa mãi nếu ta không còn nhớ, nên người vẫn còn gần! Em ạ.

    Trả lờiXóa
  16. Em hiểu sức nặng của cái thở dài đó, chị ạ.
    Hình như người tốt thường gặp nhiều hoạn nạn ở kiếp này, mong họ sẽ thong dong nơi thiên đường.
    Nhưng em gái em lại không thích thiên đường! Em ấy bảo "Thiên đường toàn người tốt, lúc nào cũng bình lặng, chán chết. Em thích ở địa ngục, vui hơn vì đủ cả hỉ nộ ái ố"
    Giờ em ấy ở đâu nhỉ?

    Trả lờiXóa
  17. Dù là chị ấy đang ở đâu cũng sẽ mỉm cười vì tình yêu của chị dành cho chị ấy.

    Trả lờiXóa
  18. Chị biết câu trả lời rồi: Em ấy ở trong tim chị, Minh An à!
    Bông hồng tím này sao mà đẹp não nùng đến vậy!

    Trả lờiXóa
  19. em cầu nguyện cho linh hồn chị ấy được siêu thoát, chị cũng nhẹ nhàng cho chị ấy yên lòng nhé...

    Trả lờiXóa
  20. Cám ơn em đã mong điều tốt lành cho em gái chị. Em ấy đã vui vẻ mà đi, chị mong vậy.
    Hôm 14 âl, Mẹ chị nấu mâm cơm cúng. Còn em rể thì nói cúng ngày dl 27/2 này.
    Sao cũng được miễn người thân còn trong lòng mình, hén em.

    Trả lờiXóa
  21. Cám ơn em đã mong điều tốt lành cho em gái chị. Em ấy đã vui vẻ mà đi, chị mong vậy.
    Hôm 14 âl, Mẹ chị nấu mâm cơm cúng. Còn em rể thì nói cúng ngày dl 27/2 này.
    Sao cũng được miễn người thân còn trong lòng mình, hén em.

    Trả lờiXóa
  22. Bây giờ thì CM mới hiểu vì sao Thu Nhân vẫn nhớ đến em gái trong những xót xa, đau đáu.
    Có những bước chân xa mãi
    Có những khoảng cách chẳng thể lấp đầy...
    Biết nói sao với bạn về những phút giây trải lòng?
    Hôm nay mới biết mặt em gái và tấm lòng của em.

    Trả lờiXóa
  23. @Btthuy: Những gì đã kể chỉ là phần nổi của tảng băng thôi!
    Thực ra, mình sợ phải kể chuyện của em. Biết bao chuyện còn đau lòng hơn!
    Em bảo hãy đừng nhắc, để em thanh thản mà đi thật xa cõi ta bà này! Em đã làm tất cả trong khả năng của mình, và điều đó làm em vui thì cớ sao ta lại buồn? Mình cũng bị xoay trong cái vòng luẩn quẩn! Muốn để em thong dong thì đừng nhắc nhớ, mà sao lại có thể không nhớ không xót vì em?
    Và cứ vậy, mình biết mình sẽ không bao giờ nguôi!

    Trả lờiXóa