Sân ga Harrisburg chiều vắng vẻ... cũ kĩ và buồn buồn... Tự dưng có cảm giác giống như đi lạc vậy.
Có một chút bồn chồn. Chẳng gì thì cũng đã hơn mười năm chưa gặp lại em. Với bao nhiêu thông tin từ hơn hai năm nay về tình hình sức khỏe, tự dưng đâm ra hoang mang...
Một chút lúng túng khi gặp hai cháu. Bọn trẻ có vẻ như ngại ngùng sao sao ấy, còn mình thì chỉ “Hi” được một tiếng rồi quên bẳng đi mấy câu đã chuẩn bị. Nó không biết tiếng Việt và mình thì không rành tiếng Mỹ! “Cháu không còn là một cậu bé mà đã trở thành một chàng trai rồi. Rất vui khi gặp cháu” Thế đấy, chỉ có thế...
Buồn và giận nữa. Giận mình và giận cả em. Bao nhiêu đứa trẻ sinh ra trên đất Mỹ vẫn nói tiếng mẹ đẻ lưu loát, còn cháu mình thì…
Ừ mà nước mắt ở đâu sẵn vậy?
Nhà em đây rồi, quen lắm vì mình vẫn nhìn mãi trên hình rồi. Cái bảng số nhà, bụi cây trước cửa, bãi cỏ sau nhà nơi Trí với máy cắt cỏ đồ chơi, cái balcon nhỏ trông lớn hơn khi nhìn trong hình…. Quen mà lạ.
Bữa cơm chiều trên đất Mỹ với hột vịt lộn, món hảo của em và bao nhiêu chuyện đời xưa.
Trời đêm se lạnh. Ryan vẫn chưa muốn đàn piano cho Dì Ba nghe...
Sáng, chú nhỏ vẫn còn nằm trong chăn hé mắt ra, bắt gặp mình cũng đã nhìn thấy và ngay lập tức cu cậu bèn kéo chăn lên che mặt khi nghe Dì Ba say Hi!
Harrisburg buồn thật đấy, “thung lũng hoang vắng” của đất Mỹ chăng? Mấy ngày trôi qua như lạ như quen.
Một điều gì đó không giải thích được trong lòng, đôi khi cảm thấy bâng khuâng, ngơ ngẩn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét