Thứ Sáu, 15 tháng 2, 2008

8. NHẬT KÍ MỘT CHUYẾN ĐI - Harrisburg

Sân ga Harrisburg chiều vắng vẻ... cũ kĩ và buồn buồn... Tự dưng có cảm giác giống như đi lạc vậy.

Có một chút bồn chồn. Chẳng gì thì cũng đã hơn mười năm chưa gặp lại em. Với bao nhiêu thông tin từ hơn hai năm nay về tình hình sức khỏe, tự dưng đâm ra hoang mang...

Một chút lúng túng khi gặp hai cháu. Bọn trẻ có vẻ như ngại ngùng sao sao ấy, còn mình thì chỉ “Hi” được một tiếng rồi quên bẳng đi mấy câu đã chuẩn bị. Nó không biết tiếng Việt và mình thì không rành tiếng Mỹ! “Cháu không còn là một cậu bé mà đã trở thành một chàng trai rồi. Rất vui khi gặp cháu” Thế đấy, chỉ có thế...

Buồn và giận nữa. Giận mình và giận cả em. Bao nhiêu đứa trẻ sinh ra trên đất Mỹ vẫn nói tiếng mẹ đẻ lưu loát, còn cháu mình thì…

Ừ mà nước mắt ở đâu sẵn vậy?

Nhà em đây rồi, quen lắm vì mình vẫn nhìn mãi trên hình rồi. Cái bảng số nhà, bụi cây trước cửa, bãi cỏ sau nhà nơi Trí với máy cắt cỏ đồ chơi, cái balcon nhỏ trông lớn hơn khi nhìn trong hình…. Quen mà lạ.

Bữa cơm chiều trên đất Mỹ với hột vịt lộn, món hảo của em và bao nhiêu chuyện đời xưa.

Trời đêm se lạnh. Ryan vẫn chưa muốn đàn piano cho Dì Ba nghe...

Sáng, chú nhỏ vẫn còn nằm trong chăn hé mắt ra, bắt gặp mình cũng đã nhìn thấy và ngay lập tức cu cậu bèn kéo chăn lên che mặt khi nghe Dì Ba say Hi!


Harrisburg buồn thật đấy, “thung lũng hoang vắng” của đất Mỹ chăng? Mấy ngày trôi qua như lạ như quen.
Một điều gì đó không giải thích được trong lòng, đôi khi cảm thấy bâng khuâng, ngơ ngẩn.


Em nghỉ mấy ngày để đưa chị đi chơi đây đó. Có lẽ cũng là những ngày nghỉ hiếm hoi trong gần 20 năm trên đất Mỹ?

Macy’s, Target, Wal-Mart và gì nữa… những siêu thị mênh mông, hàng hóa ngợp mắt và giá cả cũng ngợp luôn!

Chỗ em làm - Spirit Hospital 8 tầng cao ngất với những dãy nhà dài hun hút, tối tân, sạch sẽ và thân thiện. Y tá mặc áo hoa quần màu trông vui mắt và gần gũi như trong trường mẫu giáo.

Tòa Thị chính đồ sộ với kiến trúc cổ kính, trông đẹp và uy nghi nhưng không xa cách, mọi người có thể vào tham quan ngày cuối tuần. Thú vị đấy.

Rồi Chocolat world của Hershey nữa, một kiểu tiếp thị du lịch thú vị và cực kì ấn tượng.

Cũng ấn tượng luôn với ngôi nhà mới của 2 vợ chồng Nghĩa Hoanh ! Nhớ một lần trong thư, em bảo “Em đã có được những gì em mơ ước….” Chúc mừng cho em, cô học trò hiền lành của ngày xa xưa!


Cuối cùng thì sau mấy lượt “Please, some piano, Ryan !” chú nhỏ đã chịu ngồi xuống. Mười ngón tay gõ ầm ầm trên bàn phím như những chú ngựa non tung vó trên thảo nguyên rồi cũng đột ngột chấm dứt khiến Dì Ba không kịp vỗ tay và cảm ơn! Trí thì khác hẳn, dáng nghiêng nghiêng hơi đổ xuống và chuỗi âm thanh trầm nhẹ, sâu lắng tạo một cảm giác lạ...


Ước gì Dì Bcó thể nói chuyện với cháu nhỉ? Harrisburg...Harrisburg...em mình sống ở đấy...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét