Có rất nhiều ngôi nhà như vậy.
Rèm cửa màu hồng chừng hơn gang tay, có khi còn rực rỡ như cánh sen mãn khai, lại có khi đã ố màu thời gian.
Đấy là nhà có những cô gái chưa chồng.
Đầu tiên chỉ gợi một ý nghĩ "sao mà giống ý nhau vậy? Cứ cùng một màu mà may rèm cửa". Hóa ra là một nét đặc biệt trong phong tục tập quán của người Khmer. Thú vị thật nhưng đồng thời cũng dậy lên một nỗi xót xa với những chiếc rèm mà bụi thời gian ghi dấu rõ một cách trơ trẽn. Bố mẹ cô gái nhà ấy chắc cũng buồn khi con gái mình chẳng có ma nào để mắt đến.
Phong tục cưới hỏi của họ cũng khác xa người mình: nhà gái thách cưới, nhà trai nếu đồng ý thì mọi chi phí phải lo tất. Tiền mừng cưới của khách nhà trai cũng được nhà gái "quản lí" luôn ! Có cho lại hai trẻ làm vốn không thì tùy bố mẹ vợ! "Nhà gái thách cưới bao nhiêu à? Dạ, giá chót cũng ba ngàn đô! Nhà nào khá giả thì thách cao hơn, con gái mà đẹp thì cao hơn nữa, chín mười ngàn cũng có. Dạ, bên này người ta hay xài bằng tiền đô mà!"
Hưng chắc lưỡi:
- Chết luôn! Kiểu này làm sao mà cưới vợ Cambodia đây! Sothea, vậy ông tính cưới vợ chưa?
- Dạ, em hả? Em đi khách vầy, tiền không đủ xài, lấy đâu mà cưới vợ. Thách cỡ chục ngàn đô là em cũng chết luôn!
Mọi người phá lên cười, chú nhỏ chưng hửng:
- Sao mà cười ạ? Bộ em nói sai sao?
- Phải nói là đi với khách, chính xác hơn nên nói là hướng dẫn khách. Nói đi khách người ta nghĩ Sothea là "trai bao" đó nghe.
- Hèn chi mà mọi người cười! Không có ai sửa cho con hết bác Năm ơi. Người ta toàn là cười không à. Vậy là con nói còn sai nhiều nên hay bị cười hoài à.
Chú nhỏ gãi đầu, cười cười. Gần 2 năm học tiếng Việt mà được vậy là giỏi lắm rồi. Cũng kể chuyện tiếu lâm như ai, xài cả tiếng lóng nữa chứ.
Sao Ri chắc kể cho chú tài xế Cambodia nghe nên cả ba cười với nhau khoái trá.
Bên ngoài thình thoảng một ngôi nhà có rèm cửa màu hồng vút qua.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét