Thứ Tư, 19 tháng 3, 2008

14. LẠI ĐI - Cambodia 4

"The First Restaurant"





Lắc lư mãi rồi cũng đến chỗ dừng chân. Giũ bụi đường, rửa mặt, thấy tươi tỉnh lại.
Quán bên đường cũng có tên, mà quên mất rồi, thôi gọi The First Restaurant vậy. Không to lắm, có vẻ bình dân nhưng khá sạch sẽ. Khoảng chục cái bàn đã bày xong, chăng dây nylon quanh, chắc là dành cho khách đặt trước. 
“Hôm nay gia đình ta sẽ ăn trưa ở đây, 12 món, nước ngọt free một lon, ai uống bia thì cứ trả thêm, dạ”. 
Woah! Tiêu chuẩn 3* tới 12 món cơ à?
Có vẻ ngon đây : hai món rau xào, hai món mặn, một canh chua một xào, cơm và tráng miệng với xoài, mít. Hết
- Sothea ơi, 8 món thôi, có đâu đến 12 hả con?
- Còn nước tương, nước mắm, tỏi, ớt là đủ 12, dạ.
Haha, cái thằng nhóc này, quên là nó cũng hài hước lắm.

Cơm dẻo, gạo ngon nhỉ? Bên nhà mình ăn gạo lài sữa Thái cũng y vầy. Hay là bạn hàng gắn mác Thái vào cho nó bảnh?
Khẩu vị cũng tương tự . Món cá chạch và cá trèn ướp mặn chiên giòn lâu lắm không ăn thấy ngon miệng lạ. Bố vợ bảo con rể “Đây là cá chạch, cái mỏ nó nhọn, còn đây là cá trèn, chắc con không biết đâu, ăn nhiều đi, ngon lắm”

Con cá chạch dắt quay về những ngày tát đìa ở quê, mọi người rôm rả góp vào, chỉ có con gái là mù tịt, cười cười thôi. 

Nhớ hồi mới về, cứ ra giêng gần giỗ bà nội Khuê thì tát đìa. Máy bơm phải chạy từ chiều bữa trước, gàu sòng thì phải hai miệng sòng tát liên tục. Đêm, cánh đàn ông ngủ giữ đìa, quá nửa buổi sáng mới bắt cá được.
Đìa mênh mông, bao nhiêu là cá, lũ lượt gánh về, gánh nào gánh ấy lặc lè. 
Cánh đàn bà ở nhà lo phân loại, rồi cho xóm giềng, bà con và chuẩn bị nồi cháo cá to tướng. Mấy con chạch này thì ngâm nước muối rồi xỏ lỗ mũi phơi từng dây, cá sặc thì xỏ đuôi, cứ ngay cái nốt ruồi của nó mà lụi. Rồi thác lác nữa, con nào con nấy dài cả gang tay, mà hồi đó dâu có nạo thịt ăn như bây giờ, hoang phí! Phải lấy dao bén khứa khít rịt cho đứt xương dăm rồi muối sả ớt chiên ăn dần. Cá lóc cá trê phải rộng riêng, trưng dụng hết một dãy lu ở nhà ngang, có khi ăn đến hàng tháng. Đêm sương xuống, lũ cá lóc quẫy đùng đùng tưởng bật cả nắp lu có chặn thêm thớt cối đá! Cá đồng thì ngon, nhưng hàng ngày phải gánh nước về thay thì chả ngon tí nào. Mình không gánh được, chỉ xách thôi, mẹ Thông thì giỏi lắm, thay nước cá chỉ là chuyện nhỏ.

Bây giờ, chỗ đó thành mấy bờ dừa rồi. Tát đìa đã trở nên chuyện đời xưa, gặp dịp quay về trong bữa cơm dọc đường như một thứ gia vị khó tìm. 


Thế là buổi sáng qua đi.

Lên xe thôi, đường còn xa lắm.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét