Dọc đường gió bụi
Đổi xe từ cửa khẩu Mộc Bài.
Mười một người trên chiếc xe 25 chỗ. Quá thừa thãi cho một chuyến đi xa.
Mấy đứa con trai ngồi sau gặp chỗ đường dằn là y như nhảy disco! Tô bánh canh từ Trảng Bàng chẳng mấy chốc chỉ còn là “quá khứ xa xôi”.
Anh chàng guide người Khmer đã bắt đầu tía lia rằng chính đoạn đường khoảng 70 km ngày mai mới đích thực là con đường massage quốc tế! “Chứ như vầy là chưa ăn thua gì, dạ.” Cái kiểu đệm tiếng dạ ở cuối câu nghe vừa lạ tai vừa vui vui.
Khung cảnh bắt đầu khác. Dài mút mắt là đồng khô cỏ cháy, lác đác một vài cây thốt nốt ở phía xa trong đồng, đàn bò gầy gặm mấy đám cỏ sót lại ven đường. Thi thoảng, một chiếc xe ngược chiều.
Đã bắt đầu thấy nhiều xe “hiệu”: Toyota thì chủ yếu là Camry, nhưng có vẻ “bụi đời” quá ! Ở mình thì láng coóng phải biết! Rồi Land cruiser, cả Hilux nữa chứ. Nghe nói giá rẻ mà mê, Khuê với Hải đổi Spacy và Dylan là có Camry ngay! “ Mua được thôi, rồi chạy về Mộc Bài, giao chìa khóa cho em, để bên này em chạy cho. Dạ, vậy đi” Tou Sothea lại tía lia! 24 tuổi, làm tour guide mấy năm, 2 chiếc Camry, chiếc chạy chiếc cho thuê. Chú nhỏ coi vậy mà giỏi. Trông bề ngoài giống Minh Dũng lắm, Khang à.
Một đám xe phía trước dồn lại. Tai nạn hay kẹt xe? Nỗi ám ảnh kẹt xe xem ra đã in đậm trong trí rồi.
Có cây cầu hư. Rồi làm sao? Bên phải, sau rặng trâm bầu bụi bốc mù: một chiếc car to đùng lù lù dưới ruộng chạy lên, lắc lư, lắc lư. Ngộ ghê ta ơi.
À, “mời cô bác xuống xe qua cầu”, chợt nhớ thời nhỏ đi Sài Gòn mỗi khi tới cầu Tân An và Bến Lức, điệp khúc này lại vang lên. Mà mấy cô cậu bán rong còn chế thêm "Mời bà con tắt thuốc qua cầu, ăn trầu nhổ lên đầu tài xế đê!!!"
Hả? Rồi xe mình có qua được cầu không? Sothea và Sao Ri nhảy xuống chạy tới phía trước. Mọi người bàn tán xôn xao.
Sothea liến thoắng: Được rồi, được rồi. Xe mình nhỏ, xuống ruộng thôi, car 50 chỗ còn chạy được mà! Nhà mình có mấy người thôi. Cứ ngồi lại. Dạ!
Haha, lắc cho mà biết, cứ như ngồi trên tàu nhảy sóng. Vịn nghe, kẻo va đầu vào thành xe đó. Con dốc từ đường xuống ruộng thấy mà ghê, xe lắc lư lắc lư, sàng qua sàng lại. Bụi mù ngoài cửa kính. May mà mùa khô, không thôi có mà ngồi lại nghêu ngao giữa đồng. Ngó sau lưng, mấy xe lớn nhỏ cũng theo dấu bò xuống ruộng, bụi kéo một vệt sau đuôi cứ như đua xe trên đường Paris- Dakar.
“Sothea ơi, khúc đường này còn hơn con đường massage quốc tế phải không?”
Xe bò lên tới đường. Bao nhiêu là người nhìn theo ganh tị! Nắng tháng ba đổ lửa xuống, mấy cây keo còi lơ thơ lá không đủ bóng che.
Chưa kịp tận hưởng cảm giác sung sướng thì cái bụng nó đã lên tiếng rồi.
Sothea ơi, sắp tới chỗ ăn cơm chưa?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét