Thứ Sáu, 11 tháng 4, 2008

18. LẠI MỘT CHUYẾN ĐI - Côn Đảo 2






Chuyến đi dành cho một số thành viên Ban Giám Hiệu của các trường trong tỉnh. Mình thì đóng tiền đi ké với ông chủ nhà. Háo hức lắm vì Côn Đảo là một trong những nơi mình muốn đến từ lâu rồi. Nghe nói đi bằng tàu mình cũng hơi lo lo, nhưng cứ thử một lần xem sao.
Và lần đầu tiên nếm mùi say sóng thực không dễ chịu chút nào.
Tàu nhổ neo tại Cảng Cát Lở Vũng Tàu lúc 5g, còi súp lê nghe buồn lạ, như vọng về từ hồi xa lắc xa lơ nào.
Trời chiều đủ mây để cảm thấy không gian nhuốm buồn. Có thể hiểu được chút xíu tâm trạng kẻ đi đày khi tàu từ từ rời xa đất liền chăng? Là nói vậy thôi chứ thực tế là mình đang đi du lịch và đang háo hức khám phá.
Hoàng hôn trên biển đẹp thật, bốn bề chỉ có trời nước bao la, gió lồng lộng thổi, xa xa đã thấy nhấp nháng ánh đèn tàu câu. Nước xanh đến lạ lùng, tưởng như múc lên là đông cứng thành ngọc bích. Mũi tàu trông cũng giông giống như Titanic, nhưng chẳng có bộ đôi Jack và Rose cùng dang tay nhau áo bay và tóc cũng bay trong gió ...
Tiếc là chân trời nhiều mây nên vẫn không thể nào chụp được một tấm hình như ý.
Cuối cùng, đành rời boong tàu vì cảm thấy cái đầu nó lơ lơ sao ấy. Vừa kịp xuống ngang wc thì bữa cơm chiều đã vội vàng chia tay cái bao tử mà không kịp nói lời từ biệt. Lần tay vịn vào đến cabin là lăn quay ra không kịp trèo lên giường tầng trên. Cứ phải nằm im thít , nhắm tịt mắt lại mà chịu trận.
Còn những 11 tiếng đồng hồ nữa trời ạ! Mà từ giờ đến khuya, ngoài khơi xa, liệu sóng có mạnh hơn nữa không? Cố bắt cái đầu không nghĩ tới, coi như nằm võng đu đưa vậy đi. Nhưng khổ nỗi, mình nằm võng mà đâu có thích đưa võng? Vẫn hay la oai oái lên mỗi khi ngồi ké mà ông chủ nhà lại cứ thích đong đưa. Hầu như cứ khoảng nửa giờ lại mở mắt ra xem đồng hồ, chưa bao giờ thấy thời gian chậm rì như thế này, còn hơn cả những đêm khó ngủ.
Giường bên kia, Thanh Kiều cũng trăn trở, thỉnh thoảng hỏi "Cô có đỡ chút nào không vậy?" rồi xức dầu và lại tiếp tục trùm mền kín mít. Hình như khuya lắm Thu Ba với Kim Ngôn mới xuống, Kim Ngôn thì hơi bèo nhèo, còn Thu Ba hay thật, vẫn tươi tỉnh.
Thu Ba đắp mền lại cho và phát hiện chân mình lạnh cóng, lúc ấy mình đang khó thở nữa chứ, hai tay cứ như là mượn của ai, không nhắc lên nổi. Tệ thật. Ông chủ nhà mình nghe Thu Ba chạy lên boong kêu vội chạy xuống, vừa đánh dầu cho mình vừa cười cười "Mẹ thằng Khang dở vậy sao?", cũng muốn cười cho an tâm mà không nhếch môi nổi. Cái bụng nghe đói, môi miệng khô rang mà không dám ăn, cũng không dám uống nước, sợ nó lại phản đối thì chạy không kịp.
Cứ thế , cứ thế , tàu lắc lư, đong đưa, nghe nước dưới khoang tàu vỗ oàm oạp, tiếng máy rì rì kiên nhẫn. Ngoài kia, chắc biển mênh mông và đen ngòm, cuối tháng mà!
Quá nửa đêm, nghe nhẹ nhỏm một chút, mở mắt nhìn sang, thấy ở giường tầng bên kia, Trí - dân xứ biển hẳn hoi đấy - cởi trần ngồi uống nước và thở, hỏi sao thế em, bảo "Khó chịu quá đi chị, mắc chết luôn", còn Trung ở giường bên vẫn say mê đọc sách. Ông hiệu trưởng trẻ này trông có cá tính đây.
...

4g sáng, tàu đã vào vịnh nên êm hẳn. Ráng ngồi dậy tút lại cho tươi tỉnh chứ. Chu choa ơi, lại "ò" thêm một trận nên thân. "Nước trong rửa ruột sạch trơn" , vậy là xong, người cứ lâng lâng như đi trên mây!
Lò dò trèo lên boong. Ông chủ nhà mình khoác áo, đội mũ kín tai ngồi hút thuốc coi nhàn hạ gớm.
Trời đâm mây ngang, mây hay sương vẫn mù mịt trên đỉnh núi xa xa, rất nhiều đèn nhấp nháng từ những chiếc tàu câu.
Còi tàu rền trong sương, thủy thủ đoàn tất bật, loa gọi hành khách chuẩn bị lên bờ...
Trên cầu cảng lố nhố người xe.
Gió sớm nhẹ nhàng mát mẻ. Tâm trạng thoải mái. Một đêm vật vã thế là ở phía sau lưng rồi. Cố không nghĩ đến chuyến về, dù gì thì trước mặt sẽ là mấy ngày rong chơi, nghĩ đến chuyện ấy chi cho mất vui.
Phía đông, chân trời rạng hẳn, mây ửng hồng hơn.
Chào Côn Đảo, chúng tôi đã đến.
April 5, 2008

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét