Thứ Ba, 3 tháng 6, 2008

30. June 01, 2008 Giỗ chú Sáu


 

Năm nay, giỗ chú Sáu, nhà mình về hơi muộn.
Chẳng là đêm trước thức khuya quá. 7g mới từ Sài Gòn về tới, ăn uống , nghêu ngao nói đủ chuyện trên trời dưới đất đến nửa đêm chưa chịu ngủ. Hưng với H. còn ráng coi đá banh.
Sáng ra, mẹ dậy trước hết, bỏ đồ giặt cho chiều tụi nhỏ còn mang đi. Quần áo không biết bao nhiêu mà cứ lần nào về cũng phải lại giặt rồi đem lên! 
Ba dậy thì hơn sáu giờ rưỡi, gõ cửa phòng kêu "Khuê, dậy con. Trễ rồi." 
Nhà ngoài, Hưng lồm cồm ngồi dậy, xếp lại mền gối, cười cười "H. dậy trước chị Khuê cho coi " Y như rằng. Hồi lâu chị Hai mới mắt nhắm mắt mở đi ra, nhìn đồng hồ kêu ca" Chưa mà", rồi ịch xuống sofa khò tiếp, ba đi qua khỏ đầu cái cốc, kêu é lên.

Quán hủ tiếu có hai người bán, khách chưa nhiều mà đã rối, bưng lộn tùm lum. Kêu nước thì người trước không bưng lại đưa cho người kêu sau. Khách chờ lâu cằn nhằn thì một người lớn tiếng bảo chờ chút người kia kêu đừng la. Um sùm quá làm ba nhăn nhó. Tới hồi tính tiền thì lọng cọng. Năm tô thì cứ thế mà nhân lên, tô thêm phèo thì cộng thêm bao nhiêu tiền đó nữa, rồi nước cũng vậy. Mà cứ bấm tay lẩm nhẩm, còn biểu tính lại dùm. Kiểu này sao làm ăn lớn đây!

Uà vô nhà kêu Ngoại ơi, thấy Khuê Hải về, ngạc nhiên mừng tíu tít. Ngoại đưa keo bánh con đuông, mẹ kể cho Hải nghe chuyện hồi mẹ dứt sữa gởi về với Ngoại, đêm nhớ mẹ khóc, Ngoại cho ăn bánh, chúm miệng cắn bằng răng cửa lóc cóc, uống li nước rồi ngủ tiếp. Hải chúm cái bánh dí vô mặt hỏi ăn vầy hả, chị Hai vênh cái mặt lên !

Về tới nhà chú Sáu thì mọi người đã ngồi vô bàn hết trơn. 
Chú Hòa bữa nay uống mật gấu, trước mặt ba mẹ mà dám đưa rượu đế cho Hải, bị mẹ trợn mắt, lảng đi, một hồi mang tới cho mẹ li trà đá. À há, nhớ là mẹ không thích nước ngọt, li trà đá này với cái cười cầu tài là có ý đồ đó. 
Thông cũng vậy, mẹ bảo "con còn đang uống thuốc, uống rượu làm chi" nó nói uống chút xíu thôi. Là nói vậy chứ tới xế qua, lúc đưa ra xe, ngó bộ cũng xình xàng, kiểu này xe chưa ra tới lộ lớn là nó đã lăn ra giường rồi. Năm nay, không thấy mấy dì của Thông về đám giỗ, chuyện lạ đây. 

Kéo nhau về nhà Nội mới là lúc họp mặt thật sự. Thôi thì bao nhiêu người bấy nhiêu chuyện. Cô Bảy thấy có đông người nhất là có Ba bèn kể tội dượng Bảy bao la luôn. 
Nào đi nhậu xỉn quắc cần câu, về té xuống mương cái đùng ướt loi ngoi bèn cởi bỏ đồ chỉ còn bận quần cụt, nhè đi vô ngõ cửa sau, làm Cô Bảy hết hồn tưởng ăn trộm. 
Sợ dượng té xe cô dấu chìa khóa, dượng xuống bảo chú Út Hòa là bữa trước bạn chở về, Út Hòa lật đật đưa xe cho dượng đi dạy. Mấy bữa sau, thím tình cờ nói cho cô biết, cô về cự um lên. Sau rồi dượng cũng tìm thấy chìa khóa, thấy cô từ nhà sau đi lên, dượng vội ôm cặp đi lẹ, cô hỏi với theo sao không thay dép, dượng giả lơ đi luôn. 
Có lần dượng say quá, về tới nhà, cô với Thoa còn để cửa chờ mà dượng réo um sùm "mở cửa, mở cửa coi". ...
Mấy đứa cháu thấy cô hùng hồn quá, dượng chắc tiêu tùng. 
Mẹ bảo dượng rằng, cái người ở nhà trông mới lo, mới tưởng tượng nhiều chuyện kinh khủng lắm, thôi thì dượng thương cô hơn thương rượu đi.
Ba cũng bảo thôi, mình lớn tuổi rồi, đừng say xỉn con nít nó cười với lại đừng để vợ con lo tội lắm. 
Dượng nằm toòng teng trên võng lắc qua lắc lại không trả lời trả vốn chi. Tới chừng bác Hai vô, cô Bảy bèn kể thêm lần dượng xỉn dữ tợn, cô bắt điện thoại hăm gọi méc ba, dượng còn ráng nói "Méc anh Hai, đừng méc anh Năm". Bác Hai bảo người ta nhậu người ta còn làm tới chủ tịch tỉnh kia! Thấy có đồng minh, dượng Bảy ngồi dậy cái rột, lớn tiếng "có một mình em nói anh nhậu xỉn chứ có ai nói anh nhậu xỉn đâu" rồi bỏ ra thếm ba ngồi. 
Ba giảng hòa thôi chuyện cũ bỏ qua hết, tính từ giờ trở đi thôi,rượu ở quê bây giờ độc lắm, uống vô bịnh chết bỏ vợ con. 

Câu chuyện xoay qua tụi nhỏ. Thủy kể hồi mười hai tuổi, hè, cô Bảy sanh Hưng, Thủy xuống phụ. Dượng bắt gà bảo Thủy đem xuống chợ ngã tư bán, dọc đường sút dây, con gà chạy vô nhà người ta, Thủy lật đật chạy về kêu dượng Bảy đi bắt lại. 
Chuyện hồi đó cô Ba phân công Thủy giặt quần áo còn Thúy lo cơm nước, nhưng dượng Ba làm hết mà Thúy không phụ chị cứ nhởn nhơ ca hát, Thủy giặt đồ không kịp, sợ trễ học mượn phơi đồ phụ mà cũng không chịu. Thi cười "Năm ăn gian hén" . 
Cô Bảy nhắc hồi mấy đứa còn nhỏ, cô Ba ráp vải dư may áo cho, trời mưa Thủy đem áo quấn quanh ống khói bếp cho mau khô ai dè đồ nylon cháy quăn queo. Thủy cười tít sao hồi đó con ngu vậy ta? 
Mẹ chêm vô, hổng phải, có đứa còn khờ hơn, chuyện 7 Thi đó. Hồi cậu mợ còn ở nhà con, trong buồng mợ treo khung hình, Thi rủ bạn vô ra vẻ rành chỉ cho bạn coi hết tấm hình nọ tới tấm hình kia, còn thuyết minh nữa: Nè, anh hai tao nè, anh ba nè, Thủy đứng đây nè, vú tao ẵm Thúy nè. Bạn hỏi, vậy mày đâu? Tao hả? Bữa đó hỏng có tao ở đó. Cả đám bò lăn ra cười. Thi nhổm dậy cười nói thôi về đi không một hồi mợ kể hết trơn chuyện xấu cho mà coi.

Nhiều chuyện đời xưa như vậy, cười mỏi miệng.
Và niềm vui theo mãi trên đường về.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét