Thế mới hay, người đã sống trong lòng bao đứa con Nam bộ và cả nhiều miền quê nữa của đất nước này mà chả cần ai nhắc nhở hô hào.
Cũng như Trịnh Công Sơn vẫn mãi trong lòng của bao thế hệ người Việt Nam.
Họ không cần bất cứ một danh hiệu nào đi theo sau cái tên!
Và họ bất tử!
Một hạt bụi hóa kiếp thân ai rồi trở về với cát bụi đường trần
Một hạt bụi nghiêng mình nhớ đất quê
Họ đã trở về cõi vô thường
Nhưng họ vẫn mãi còn ở lại nơi này
Trong khói sóng mênh mông
Có bóng người vô danh
Từ bên nầy sông Tiền
Qua bên kia sông Hậu
Mang theo chiếc độc huyền
Điệu thơ Lục Vân Tiên
Với câu chữ:
-Kiến nghĩa bất vi vô dõng giã
Tới Cà Mau - Rạch Giá
Cất chòi đốt lửa giữa rừng thiêng
Muỗi vắt nhiều hơn cỏ
Chướng khi mù như sương
Chiều chiều nghe vượn hú
Hoa lá rụng buồn buồn
Thân không là lính thú
Sao chưa về cố hương ?
Tiễn người về cửa biển
Những giọt nước lìa nguồn
Đôi tâm hồn cô tịch
Nghe lắng sầu cô thôn
Dưới trời mây heo hút
Hơi vọng cổ nương bờ tre bay vút
Điệu hò . . . ơ theo nước chảy chan hòa
Năm tháng đã trôi qua
Ray rứt mãi đời ta
Nắng mưa miền cố thổ
Phong sương mấy độ qua đường phố
Hạt bụi nghiêng mình nhớ đất quê
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét