Thứ Ba, 30 tháng 9, 2008

September 30, 2008 Hoa cỏ nhà quê

Đây là ngôi nhà của Nội các con tôi. Nơi ghi dấu biết bao kỉ niệm của bố các con tôi và cả chúng nữa.

Đây là nơi mà bọn trẻ sống những ngày vui , phấn chấn và thanh thản, đầy ắp kỉ niệm của thời thơ ấu.

Ngôi nhà vẫn vậy, hơn ba mươi năm qua rồi kể từ khi tôi về làm dâu.

Cũ kĩ mà thân thương.

Một lần nhìn lại với hoa cỏ nhà quê.

From Hoa co que 2008 09 05

Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 28 tháng 9, 2008

September 28, 2008 Ta nghe nỗi nhớ sôi tim từng giờ!

mưa đêm bỗng nhắc nhớ lá thư ngày xưa, vậy mà cũng hơn ba mươi năm rồi. ghi lại đây như chút kỉ niệm một thời lãng mạn văn khoa.

gửi người mùa thu
đêm buồn mưa nhuốm màu thu
nhân gian há có kẻ sầu vì ta
còn đâu mơ ước ngọc ngà
nhớ nhung xưa cũ đã qua phong trần
ta đi sầu nặng gót chân
chăng chi rồi cũng một lần xuân thôi
ta ngồi tính lại tuổi đời
buồn sao cho xiết những lời đắng cay
nên chăng số kiếp an bài
bỗng đâu giông tố về gây bất bình
nhớ con đường cũ sử tình
nàng đi qua đó ta nhìn dáng thơ
ngày nao tóc xõa đôi bờ
xưa sao xa vắng bơ vơ cổng trường
thuyền thời gian vết đau thương
tình ta còn lại mấy đường tơ khô
thoáng qua một phút mơ hồ
ngọn cây ướt đẫm xanh bờ mắt em
gió tung bối rối tóc mềm
đưa hương kỉ niệm về miền tâm tư
mười lần hò hẹn thuở xưa
hai thu cũng đủ để vừa lãng quên
bến thương yêu đó không tên
lạ sao xa lộ mông mênh buổi chiều
ai đi trong gió đìu hiu
chờ con nắng xuống buồn teo phố phường
đợi tà áo trắng người thương
ai đem xanh biếc vào vườn mắt em
lao xao hè phố kiếm tìm
ta nghe nỗi nhớ sôi tim từng giờ
văn khoa 1972
Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 25 tháng 9, 2008

September 25, 2008 Vì sao tui bịnh?

Bệnh là từ chuyện đi giang hồ vặt mà ra.

Sau 2 ngày theo chân dế mèn, sáng thứ hai, tui hát bài "tung cánh chim tìm về tổ ấm...".

6g sáng, bà chị chồng dễ thương đã pha sẵn cốc cà phê sữa dằn cho ấm bụng.

6g30, con rể đi làm sớm, đưa mẹ vợ ra trạm xe.

Như thường lệ, nhà xe xếp chỗ cho tui ngồi dãy ghế sau lưng tài xế. Mọi khi, tui ngồi ngay bon sau lưng bác tài hoặc trên , nhưng lần này thì chỗ đó đã có một bà ngồi rồi. Chắc tại tui dặn chỗ hơi muộn. Không sao, ngay chóc cái chỗ máy lạnh phả ra, tốt. Tui vốn ưa máy lạnh với quạt máy mà.

Tật tui lên xe cũng hay bắt chuyện, có điều cũng nhìn mặt nghen, không phải bạ ai cũng nói chuyện được đâu. Bà khách ngồi bên cũng đi khám bệnh về, cũng bị khớp ( đồng bệnh tương lân mà), mà bà ấy đi bệnh viện Saigon ITO , nghe nói bên đó có ông Bs Thành Tâm cũng hay lắm. Tui cũng có ghi lại số đt, email và website nữa ( cái này là bắt chước Baokimthanh đây), bạn nào cần thì ghi lại nghen :

Bv Chấn thương chỉnh hình Saigon ITO
Bs Nguyễn Thành Tâm 0918 474 716
Văn phòng : 991 2029 - 991 2030 - 844 1399

Kể tiếp :

Mới đầu, tui tưởng lớn tuổi hơn , là thấy tóc muối tiêu và vẻ mặt, nên gọi chị. Hồi lâu khi nói sang chuyện con cái, mới hay chỉ 53 tuổi thôi , nhỏ hơn tui nhiều, nhưng con lớn thì đã 32, gả hồi 25 tuổi, cháu ngoại lớn bộn rồi. Tui thì đang còn mơ lâu mới có cháu ngoại . Hổng sao, gọi chị là xã giao lịch sự mà.

Xe về tới Phà Rạch Miễu thì ông trời cũng buồn hiu tối sầm mặt mày, ngó bộ ổng sắp khóc tới nơi. Chú tài xế mặt khó đăm đăm nói cụt ngủn "Bà con xuống xe qua phà lẹ nghen" rồi chạy đi mua vé. Hai cô gái ngồi cùng băng ghế ríu rít kéo nhau xuống, rồi mấy anh con trai phía sau cũng lục tục theo chân.

Tui và bà bạn đồng hành vẫn ung dung nói chuyện. Bỗng " Sao trên xe còn nhiều vầy? Nè chị, sao chị hổng xuống dùm đi?" tui giựt mình ngó lại, là chú ta kêu tui? "Ngồi lại được chứ em? Mọi khi cũng vậy mà" . Nhưng thật là "phũ phàng" , chú ta lên giọng "Dì kia ngồi được, còn chị làm ơn xuống dùm đi, ngồi trên này nhiều quá, nó bắt xe lại bây giờ". Thôi vậy, chắc đây là tài xế mới của trạm xe nên tui không biết, và chú ta cũng không biết tui vẫn là khách quen của chủ xe. Bà bạn cùng đi chỉ im , chắc là có lí do chứ!

Xuống xe, hai chân mỏi nhừ, cà nhắc mấy bước mới êm. Đã vậy, còn phải ù chạy cho kịp kẻo cửa xuống phà đóng lại. Thế mà xui xẻo vẫn đuổi theo, mới băng qua khoảng sân trống vừa tới mép cầu phà thì mưa ào tới như trút nước, không dám chạy tiếp vì sợ trợt té, chẳng là chân cẳng mình có còn giỏi nữa đâu. trèo lên tầng trên phà tìm được chỗ ngồi thì đã gần giống chuột lột. Hai mươi lăm phút trên sông, gió ào ào, nghĩ giận sao khi nãy không lấy áo mưa theo, mà nhớ lại cái mặt hình sự của chú tài xế là không muốn chần chừ rồi. Chân ông trời dài hơn chân mình mà!

Mười mấy cây số từ phà về Thị xã mà tui thấy xe chạy hoài hỏng tới, máy lạnh trên xe hết chiếm cảm tình của tui rồi, bởi vì nó cộng với quần áo ướt khiến tui biểu diễn liên khúc ách xì hổng theo yêu cầu của ai ráo trọi . Gặp ông chủ xe ở trạm, tui muốn méc chú tài xế nhưng sợ ổng mắng nó tội nghiệp, tài xế mới chưa quen khách thôi.

Về tới nhà mới 10 giờ rưỡi, lật đật gọi điện trở lên báo cho tụi nhỏ tui đã về đến nhà yên ổn. Cơm nước xong thì cúp điện. Thôi kệ lời dặn của ông bác sĩ vậy, cũng làm biếng nấu nước nóng, tui tắm nước lạnh luôn. Hihi ... thế là bệnh.

Có điều, bệnh mà tui không dám than, vì ông chủ nhà sẽ vin vào cớ đó mà mai mốt không chịu cho tui đi giang hồ! Vì vậy nên tui cũng bệnh theo ... giờ làm việc!

Nói túm lại, tui bệnh vì tóc mình hổng chịu bạc hay vì cầu Rạch Miễu chưa thông xe?

Đọc tiếp ...

September 25, 2008 Giang hồ vặt là đi đâu?

Tui đặt cục gạch ở đây heng (bắt chước caonguyenbui)
sẽ viết sau
Hihihi
Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 15 tháng 9, 2008

September 15, 2008 Carpenters

Giọng hát của Karen Carpenter bao giờ cũng làm tôi có một cảm giác rất lạ.
Nó thủ thỉ như một lời tâm sự
khiến mình cảm thấy ấm áp như có bạn thân ngồi bên cạnh
đang cùng nhắc nhớ chuyện ngày xưa.
Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 12 tháng 9, 2008

September 12, 2008 THÁNG 9 NHỚ THƯƠNG

*Viết nhân câu hỏi của Gióheomay

Bạn blog là cô giáo, hỏi gần khai giảng rồi, có nhớ trường, nhớ học trò không?

Cũng lạ, ba mươi lăm năm đi dạy, mỗi khi năm học mới sắp bắt đầu, lại chỉ thấy nhớ hoài năm học Đệ Tam xưa.

Tháng 9 - 1966, tôi vào Đệ Tam B, lớp 10 ban Toán theo cách gọi bây giờ.

Trường huyện nhỏ xíu, đệ nhị cấp (cấp 3) cũng chỉ có bốn lớp: hai lớp đệ nhị A, B và hai lớp đệ tam A, B. Con gái và con trai học chung chứ không như hồi đệ nhất cấp.

Đệ Tam B chỉ hai chục đứa mà có tới bốn cặp anh em, chị em họ học chung: tôi với Tòng con dì Sáu, Thủy và Long chuột (gọi vậy bởi nó nhỏ con và lớp có hai Long, Long kia là Long mắt kiếng), hai anh em Thổ và Bé (ông chủ nhà tôi bây giờ), hai anh em Lâm và Thỉnh.

Người lớn rồi, không có chuyện dành chỗ như hồi đệ nhất cấp. Ngày đầu tiên xếp hàng vô lớp, con gái đứng trước, nghe sau lưng nóng rãy như lửa, vừa vào đã quẹo vô dãy bàn ngay cửa, con trai ngồi hai dãy trong. Mắc cỡ mà, không dám đi xa hơn, chứ ngồi dãy trong cạnh cửa sổ nhìn ra sông vừa thích vừa mát mà nhìn lên bảng lại không bị chói.

Phát hiện lớn nhất làm rúng rính là "cái thằng mặt thấy ghét" cũng học chung một lớp, "nó" tên là Bé! Từ hồi năm ngoái, cứ mỗi lần cắp cặp đi tới ngã ba đường quẹo vô trường là thấy "nó" từ trên đầu cầu sắt lớn đi xuống, lúc nào cũng vậy, đầu tóc còn ướt rượt, chắc là mới tắm! Áo trắng cũ, mà hình như chưa thấy mặc áo mới bao giờ, cao lêu nghêu, quần tây xanh ngắn ngủn trên mắt cá, giống như mặc khính, còn cái mặt thì vác hất lên trời, ngó thẳng và bước. Ngày nào cũng vậy, dòm thấy mắc ghét! Ai dè, học giỏi hết biết luôn. Mấy bài toán khó thiệt khó, cả lớp nhằn không ra, "nó" giải cái một, chỉ mỗi tật viết bảng đậm lè, gảy phấn liên tục, đứa nào lên bảng sau là bôi cực luôn.

Bọn con gái chỉ có 8 đứa : bộ ba thứ nhất là Tuyết Hồng, Lệ Dung và tôi, bộ ba thứ hai là Hoa Thủy Chung, Thủy hãnh diện với việc ghép tên ba đứa, có điều bộ ba đó không thân nhau. Mà thân sao được, lúc nào Thủy cũng ra bộ ta đây con nhà khuê các, kín cổng cao tường, trong khi Hoa phụ mẹ bán bánh mì ở chợ còn Chung thì ba má có chiếc đò chạy tuyến Trà Vinh - Bến Tre. Hai đứa con gái còn lại là Chi Trần, gọi vậy để phân biệt với nhỏ kia là Chi Võ học chung mấy lớp dưới. Năm nay, Chi Võ học lớp A, nhưng quen miệng vẫn kêu Chi Trần. Chi Trần lớn hơn ba tuổi, nhưng dấu biệt, chắc là mắc cỡ. Má Chi Trần khéo lắm, nướng bánh bán ở chợ nuôi ba đứa con, anh Há con trai lớn là lứa học trò đầu tiên của trường Trung học Mỏ Cày, Lý là út, nhỏ hơn, học sau tôi một lớp. Căn nhà lá nhỏ nhưng sạch sẽ gọn gàng là nơi tôi lui tới thường xuyên học làm bánh. Thích nhất là cầm cái khuôn nhúng vô thau bột rồi ngâm vào chảo dầu đang sôi, cái bánh bùng sôi lên rồi rời khuôn, nổi lăn tăn vàng dần trong chảo, đẹp như bông hướng dương. Rồi quấn bánh kẹp, làm bánh quai vạc. Có khi rủ nhau qua lội đùng đùng bên hồ nhà Bùi Mỹ lớp A, cái hồ rộng mênh mông với mấy bụi bông súng Đà Lạt, bông nở to bằng cái dĩa bàn. Năm ngoái, đi đám cưới con gái Xiêm, gặp Thủy, nói Chi Trần bây giờ giàu lắm, chủ nhà sách to nhất Tp Biên Hòa, đối diện trường Cấp 3 Ngô Quyền. Mừng cho bạn. Không biết bà má có còn không để hưởng nhàn, bù lại những ngày gian khổ xưa.

Nhỏ con gái cuối cùng là Chuộng, nhà có lò bánh tráng. Mỗi năm gần Tết, nhà tráng bánh thuê, thường rủ bạn xuống chơi, ăn bánh vừa bóc từ nồi hấp ra, nghi ngút khói và béo ngậy. Có bữa, má Chuộng còn nạo dừa mặt và làm cho một chén nước mắm ớt chua ngọt, ba bốn đứa xúm xít bên lò, vừa ăn vừa hít hà và quệt mồ hôi.

Riêng bộ ba của tôi, Lệ Dung là con út, ba má già lắm rồi, cả nhà ăn chay. Có lẽ vậy mà nước da Dung rất đẹp, trắng mịn màng. Mắt to trong veo, nhìn như soi vào người đối diện. Tuyết Hồng cũng điệu đàng dễ thương, mắt to mi dài, hiền như mắt bê con, tóc suôn mượt. Chỉ mình tôi đen đúa, mắt một mí xấu ình, tóc khô bồng. Được cái, cả ba đều học giỏi, các thầy cô thương lắm. Ba đứa ở ba góc chợ huyện. Nhớ hồi học lớp đệ tứ, cùng mê thầy dạy văn dáng nghệ sĩ làm thơ với bút danh Hàn Song Tâm. Tập thơ nào của thầy bày bán ở nhà sách của Bùi Mỹ là ngay hôm sau, ba đứa đã có. Cũng tập tễnh làm thơ, nhưng là bắt chước thơ thầy. Hồi đó. hình như thầy có người yêu ở Sài Gòn, thầy viết:

"Bến Tre Sài Gòn chín mươi cây số

Đường tuy gần mà niềm nhớ rất xa

Trông bóng người thương trao lời gió nhắn

Mùa Đông u buồn, mùa Đông đi qua"

Tôi cũng viết :

"Xóm Đạo xóm Chài là bao cách trở,

Đường tuy gần mà niềm nhớ rất xa

Trông bóng chiều buông trao lời gió nhắn

Tháng hạ u buồn thôi nhé qua mau"

Là nói vậy, chứ hè rảnh rang, hai ba bữa lại chạy qua nhà Hồng, rồi hai đứa chở nhau vòng qua cầu sắt lớn xuống nhà Dung, nghêu ngao chơi cả buổi chiều, ngồi xem Dung với má vá lưới hay ra sau vườn kiếm ổi chín, rồi thế nào cũng bắt Dung chèo ghe đưa về bến chợ.

Tụi con trai thì hơn tháng sau mới biết sức học của nhau. Trừ Năng, Tuôi, Đua, Tòng, Thành và Đực học hơi yếu nên cũng ít sôi nổi, còn lại sàn sàn nhau, học khá giỏi và nghịch phá thành quỷ, hầu như đứa nào cũng có biệt danh: Sơn sãi thuộc dạng công tử nhà giàu, nhà có sạp vải to nhất chợ huyện, Phật đực là Thổ, hiền như cục đất, không hề nghe chọc ghẹo ai, chỉ cười hì hì theo. Lâm cận đeo kính trắng được gọi là giáo Lâm, vậy mà ứng với nghề giáo sau này. Nhưng nó cũng không theo nghề lâu mà bỏ ngang hồi lương bổng eo sèo, cùng vợ mở sạp vải ở chợ xã, và theo Thỉnh nghe đâu nó làm nghề "đếm đưa đưa đếm" (cho bạc góp). Quái nhất là Gặm nhấm, cho tới giờ, mấy lúc vui nhắc chuyện cũ, ông chủ nhà vẫn không chịu cho biết lí do vì sao mà bị gọi vậy. Còn kì cục, khó nghe nhất là Nọc Thỉnh. Trời đất, không hiểu luôn, có thấy nó nổi máu dê với ai đâu mà bị kêu như thế. Anh bạn đó sau này là ông chồng rất mực chân chỉ hạt bột. Vượt biên sang Mỹ, cày mấy job để nuôi bầy ngũ long công chúa. Tối qua mới gọi điện thoại báo tin giữa tháng chạp cùng vợ về ăn Tết Việt nữa. Còn Xiêm ở Định Thủy lên học, trọ gần nhà Hồng. Nhà Dũng ở gần trên bến sông xóm Đạo. Ngày ngày ba đứa bạn hàng xóm đi học cùng nhau. Dũng và Xiêm đều lành, học Toán giỏi, mấy lúc làm toán hình học không gian, Xiêm hay gõ vào trán và bảo tưởng tượng đi, nghĩ ra cái hình ảo ở đây nè, mà riết rồi bị gọi là Xiêm ảo.

Bàn nhất dãy giữa là Long chuột với Sơn, hai ông tướng nói không biết mỏi miệng, chẳng bù với bàn bìa bên kia, Thổ và Đực như hai pho tượng, nghiêm trang lắm. Xóm nhà lá góc lớp là Tuôi và Đua, hay né thầy mấy lúc làm bài tập Toán, là Long mắt kiếng phục phịch, vui tính, hay tụt mắt kính rồi dịch hai tròng mắt đâu sát sống mũi lé xẹ mà trêu bạn, là Tòng với Thành một cặp trắng đen cao thấp, hay nói và nín thinh. Khu trung tâm là mấy trự còn lại, này Thỉnh, này Xiêm, này Bé, này Dũng, coi như nơi xuất phát của bao nhiêu chuyện ồn ào trong lớp.

Những bỡ ngỡ ban đầu qua mau, vừa kịp quen tánh ý nhau, không gọi lớp Tam B nữa mà là Gia đình Tam B thì tai họa ập tới.

Sáng sớm, con sông bên trường nước rong đầy, mấy đứa con trai ngồi vắt vẻo trên bệ cửa sổ bàn chuyện khuya theo thằng Năng đi ra vàm Cá Sấu vớt rạm thì nghe có tiếng nổ phía con đường ven sông bên kia dinh quận. "Mìn đó, bên xóm Chài tụi bây ơi", cả lớp nháo nhác quay sang "điểm danh": Lệ Dung vô chưa? Kia kìa, vô tới rồi, mô phật, "ni cô" mới vừa quẹo vô cổng trường.Thằng Năng vô chưa? Không sao, nhà thằng Năng xéo xéo trường thôi, còn đứa nào đi đường bên đó? Thằng Đực, thằng Đực đâu rồi? Nhà nó tuốt ngoài ấp Tân Quới mà. Mọi khi nó đi học sớm lắm, sao bữa nay chưa thấy?

Kẻng vô học, cả lớp lơ láo nhìn nhau. "Thầy ơi, mìn phải không thầy? Lớp tụi em còn thằng Đực đi ngã đường bên đó. Nó chưa vô."

Vậy đó, đứa nào cũng lo. Đực lành tính, hiền nhất lớp, học hơi chậm nhưng tốt bụng với bạn. Nó là đứa hay đem vào lớp trái cây vườn nhà : ổi, chùm ruột, mận. Còn hứa tới hè, dâu và xoài chín sẽ dẫn bạn về nhà chơi. Nhưng cả lớp lại đến nhà nó để nhìn nó cười hiền trên khung ảnh nhỏ xíu khuất sau khói hương.

Rồi hơn tháng sau, dượng Sáu, cha của Tòng đi xe lôi từ Bắc Hàm Luông về ngang khúc cầu Bếp Lý cũng bị mìn. Dì ngất xỉu tại lớp khi ông Hiệu Trưởng báo tin, bầy học trò nhỏ ngơ ngác xách cặp ra về kéo theo bao cái nhìn tò mò của mấy lớp bên cạnh. Tòng ngơ ngác quấn khăn tang cùng bảy đứa em quì trước quan tài bên mẹ với cái thai gần ngày tháng.

Cuối tháng mười một âm lịch, khi gió chướng đã lao rao thổi trên những tán lá dừa và nước rong đầy ngoài sông cái, lại có tin má của Thổ chìm xuồng khi đi chợ về. Cái xẻo nhỏ sau này nhìn lại mỗi khi về đám giỗ, thấy chỉ rộng mấy sải tay, dì lại con nhà sông nước, không hiểu vì sao nên nỗi.

Cả lớp như trở thành người lớn hẳn khi cùng nhau lo phụ đám ma ba của Dũng, hàng xóm sợ không dám đến đông đủ, nhiều người ái ngại bảo "Tụi con còn nhỏ, sao lại đi đám ma chi, ổng bị bênh lao mà chết đó". Tội nghiệp Dũng, tướng tá dình dàng vậy mà sau đám ma, nó sút đi thấy rõ, cứ như bóng dật dờ. Mẹ nó ở nhà lo cơm nước, chỉ mỗi thầy Bình đi dạy nuôi bầy con. Giờ thầy không còn, lương vợ con cũng mất theo. Dũng trở thành trụ cột của cả nhà. Có đêm thức canh con nước khuya đổ miệng đáy, sáng ra đi học phờ phạc cả người.

Tết, gần nửa năm học trôi đi, bạn bè qua mấy chuyện buồn, thấy gần nhau hơn, bắt đầu ngó nghía chọc ghẹo nhau. Lệ Dung dịu dàng, đẹp gái nhất lớp trở thành tâm điểm, hình như đứa con trai nào trong lớp cũng để ý. Mỗi Sơn là mạnh miệng hay chọc ghẹo, hay làm bộ nói đứa nọ đứa kia cũng muốn ăn chay theo. Bé với Thỉnh gọi nó bằng Sơn sãi, gọi Lệ Dung bằng ni cô, chết danh cho tới bây giờ. Lớp làm tiệc liên hoan, vui lắm, mấy đứa con trai đem rượu vô uống, Sơn sãi say, khóc sướt mướt nói ni cô không thương tao!

Rồi làm bích báo. Nhớ hồi đó cũng rán vắt óc ra mà viết truyện ngắn! Mang máng là chuyện của hai người bạn, thân lắm, rồi một người phải đi xa, người ở nhớ người đi, nhớ câu cuối cùng “Còn gì gửi lại cho nhau hay chỉ còn là nuối tiếc khắc ghi vào lòng nhau.” Lúc đọc chép lại để dán vào khung báo, Thổ nói sao giống câu trong bài hát “Còn gì cho nhau hay chỉ là thương đau khắc ghi vào lòng nhau.” Thì nó đó chớ đâu, bộ dễ mà viết ra được văn sao.

Rằm tháng hai âm lịch, lại một tin buồn cho lớp: Má và em gái út của Bé chết. Chuyện là lính càn qua xóm, có Mỹ yểm trợ. Đàn ông con trai dạt qua bên Giồng Võ, chiều vẫn chưa dám về, sợ lính còn nằm phục. Ai ngờ, vòng quần đảo chót, chiếc trực thăng sà xuống thấp, tụi con nít thấy thằng Mỹ mặc áo đỏ bèn túa ra miệng hầm chỉ trỏ, nó bắn một loạt đạn cuối cùng rồi bay mất. Mười bốn người vừa phụ nữ vừa trẻ con chết trong loạt đạn đó. Hàng xóm đi mượn tạm quan tài của người già bên Giồng Võ để dành lo hậu sự, rồi chôn ngay trong đêm. Vết đạn chỉ xuyên qua chân, nhưng không cấp cứu kịp, mất máu mà chết. Bé về, ngã vật bên mộ. Má một đời tần tảo vì chồng con, không biết đến miếng ăn no, quần áo mới. Mấy năm tía đi tù, một mình ruộng nương, nuôi con, lặn lội thăm chồng. Tía ra tù, nợ nần vừa trả dứt, má cũng đi. Từ đó, hàng năm, xóm Ngã Tư giỗ hội.

Tôi ghi trong nhật kí "Mất mẹ, mất mẹ, nghe như đổ vỡ trong lòng. Cuộc sống gieo neo, đời biết về đâu khi bến tình thương đã lỡ?”, thấy mình như bị cuốn theo "người đó".

Cuối năm, trường tổ chức văn nghệ, nhà tôi trở thành nơi tập múa. “Người đó” đệm đàn. Tôi đứng hàng đầu, cứ lóng cóng tay chân, làm mặt nghiêm, vậy mà bạn bè cũng phát hiện ra. Vậy là bắt đẩu, tình học trò đẹp như như tơ trời. Thỉnh hay trêu “Nè, có dám làm dâu Bác Sáu không?” Hồi đó, hay gọi ai có người thân theo “phía bên kia” là con Bác Sáu. Tàn đêm văn nghệ, cô giáo sư hướng dẫn nói một câu mát ruột “Cả đêm văn nghệ, chỉ gặt hái được bằng màn múa của lớp mình”

Và tôi, trong hậu trường, sau màn múa ,“gặt hái” được cái nhìn lạ của “Người đó”.

Vậy mà hơn bốn mươi năm rồi, Gia đình Tam B đứa còn đứa mất, ngoài Đực thêm Năng và Long mắt kiếng. Dũng, Tòng, Thành đi lính rồi Hòa bình về quê thành nông dân. Hoa sau Mậu Thân sang tỉnh kiếm việc phụ cha mẹ nuôi bảy đứa em, rồi theo chồng sang Mỹ, giờ an nhàn mà "enjoy hạnh phúc tuổi già". Xiêm loay hoay sao thành em rể Long chuột, Sơn sãi rồi cũng cưới được cô vợ vốn là học trò cũ của tôi, xinh như mộng, hai con một trai một gái cỡ tuổi con tôi, học giỏi và ngoan. Những năm cuối 80 lên Sài Gòn, nhờ vốn mấy bà chị ở Mỹ gởi về mở tiệm vàng, giàu lên như diều gặp gió, nhưng con gái con trai thành những người trẻ lắm tiền hư hỏng, ngồi đồng như cơm bữa ở cà phê trên tầng 33 cao tít, rồi hai vợ chồng mạnh ai tìm niềm vui nấy, gia đình bỗng chốc tan đàn sẻ nghé, đôi lần gặp lai, vẫn nét lành hiền ngày xưa mà sao... Bạn bè ơi, bao người bao chuyện xưa như khói mây, bỗng về ràng ràng trước mắt.

Và mỗi năm, tháng 9 lại về, mùa khai trường lại về...

Gia đình Tam B ơi, tháng 9 nhớ thương ơi.

Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 9 tháng 9, 2008

September 09, 2008 ETERNAL FLAME

Eternal Flame - MYMP

Close your eyes
Give me your hands
Darling!
Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 5 tháng 9, 2008

September 05, 2008 Về quê đám cưới.

Ông chủ nhà tui là con Cậu Ba, bà sui trai hôm nay là con gái Cô Tư. Bà con gần lắm.

Họ bên ông chủ nhà hiếm con gái. Liên tiếp 5 đời, con trai bao giờ cũng gấp đôi. Vì thế con gái được cưng, con dâu cũng thế.

Bà sui trai hôm nay cũng là con gái duy nhất. Hai anh trai mỗi người cũng chỉ một gái.

Ba anh em, nhưng lại bắt đầu bằng Mười Ba.

Cô Tư sinh nhiều con, nhưng không nuôi được, đứa nào cũng chỉ vài tháng, khá hơn thì ngấp nghé thôi nôi. Đến lần thứ tư thứ năm gì đó, mới đánh tiếng gọi là cho hàng xóm, người có con đủ một đội hình bóng đá! Tên Mười Ba là vậy.

Mười Lăm hồi con gái đẹp nhất làng, cao ráo, trắng trẻo. Con gái tên Nhàn, cũng rất giống mẹ, chạy ra chào mợ Năm. Thiệt tình, bà con gì mà nó gần ba chục tuổi, mợ dâu mới biết!

Khách khứa đông ì ì, ba chị em ( vợ 5 Bé là tui, vợ 6 Săng và 7 Khen) bị túm ngay vào bàn với nhiều người "bà con không quen biết" (vì một năm tui về quê chồng đâu được ba bốn lần) và thế là bị ép ăn ! Một người cùng bàn, nhỏ tuổi hơn, nhưng phải gọi bằng dì, nhanh nhẩu và sốt sắng cực kì giành luôn phần của chú nhỏ phụ bàn, cứ chất vào chén không sót món nào mặc cho "khổ chủ" có đồng ý hay không với một lí do rất dễ thương" Đã về tới đây rồi thì đừng phụ lòng gia chủ, mình không dùng, tức là chê chủ nhà!" Tới món thứ tư thì chào thua, đành phải viện cớ là bị dị ứng nên không dám ăn thịt bò! Rồi chạy luôn. Trời nóng như điên, mồ hôi mẹ mồ hôi con cứ thi nhau mà rớt, bàn ăn lại có đến hai món phải "nổi lửa lên em". Hai nhà bạt trước sân chỉ vỏn vẹn bốn chiếc quạt, mấy chục bàn lại đầy ắp khách. Loa hai bên nhả ầm ầm nhạc gì không biết! Có còn cách hành hạ nào hơn!

Cậu Mười Ba với em rể đi rước dâu chưa về. Vợ dẫn con rể tới chào. Lại mới biết mặt cháu sau 6 năm. Cậu Mười Bốn thì đã chạy ra mừng chị dâu từ lúc mới về tới, huơ tay múa chân hò hét rằng thì là mà sao chị làm sui mà không mời? Là nói vậy chứ cũng phải có thông ngôn mới biết, chứ nhìn cậu ta giơ hai ngón tay, chỉ vào ngón cao, rồi chấp hai tay lại, xá xá, rồi chỉ vào tui mà lắc đầu rồi chỉ vào ngực cậu thì tui chịu chết. Cậu ta lôi em út chồng tui lại và lập lại y vậy, thế là em chồng tui phải giải thích hồi lâu. Té ra là lúc Út nó đi mời thì cậu không có nhà, đành gởi thiệp cho hàng xóm nên mới ra nông nỗi. Tui cũng phải vổ vai cậu, chỉ vào chú Út nó và cậu rồi ra dấu là cả hai bằng nhau, đều là em tui, không bỏ ai hết. Cuối cùng, cậu ra dấu ngón tay thấp và chỉ vào ngực mình, là bảo tui không được quên khi cưới vợ con trai đấy. Ấy vậy mà cậu vẫn cưới vợ rồi làm sui, mà vợ thì sợ một phép.

Mười Bốn đưa ra tận xe. Còn dặn mãi phải nhớ mời đám cưới con trai.

Vừa qua chợ Giồng Văn thì gặp xe rước dâu về. Một xe hoa, một xe con, một xe 15 chỗ rồi thêm một xe ca to tướng với thật nhiều áo xanh áo đỏ . Nhớ hồi nãy Mười Bốn cằn nhằn nói nhà gái ban đầu bảo xuống bốn mươi người mà giờ thành sáu mươi. Trong bụng băn khoăn không biết lát nữa bàn đâu cho đủ chỗ khi mà khách còn đầy trong nhà?

Đọc tiếp ...