Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011

Tháng Chín sắp qua

 

Photobucket


Hôm nay là ngày 30, ngày cuối cùng của tháng Chín.
Tháng Chín cũng qua, qua như thời gian vốn mải miết trôi...
 
Vài mươi phút nữa thôi là qua ngày mới của tháng 10, tháng có ngày giỗ của một người Văn Khoa, bạn Huỳnh Ngọc Hội - lứa "Người Văn Khoa trẻ".
Bạn tôi đã ra đi khi vẫn còn trẻ,
vẫn trẻ cho dù đến bao giờ.
Bạn tôi vẫn còn trong tâm trí của những người ở lại với tất cả tình thân mến. Nhớ những ngày của hơn bốn mươi năm trước, chúng tôi chân ngập ngừng bước vào ngôi trường đại học với thật nhiều bỡ ngỡ. Chúng tôi đã cùng sống trong cái không khí hừng hực của những ngày tranh đấu để rồi thân nhau, thương nhau như người một nhà.
Qua bao nhiêu vật đổi sao dời, qua bao thăng trầm của cuộc sống, chúng tôi cảm thấy hạnh phúc vì tình thân ấy vẫn đầy theo ngày tháng.

Tôi biết mình khó mà nói hết được những điều suy nghĩ - ngôn ngữ trong tôi vẫn hay bất lực vào những lúc mà cảm xúc ùa về...
Tôi vẫn nhớ như in nét cười hiền một chiều sắp muộn, bạn ngồi ở đầu chiếc thuyền rời bờ bên này sông Tiền sau một ngày nhóm bạn bè chúng ta rong ruỗi trên đất cù lao Bến Tre với bao nhiêu là tiếng cười, bao nhiêu là câu chuyện từ những ngày xa thật xa...
Tôi vẫn nhớ cái thảng thốt của mình khi nghe tin dữ, bạn không thể và không phải nhận căn bệnh quái ác kinh khủng ấy...
Tôi vẫn nhớ mấy cuộc điện thoại và tin nhắn ngày bạn rời xa...
Nhưng tôi biết bạn bè không hề mất bạn, Hội ơi!
Những dòng này là bước nhớ từ tháng Chín theo sang, vào những phút cuối của một ngày để bắt đầu sang ngày mới tháng Mười.
Gởi bạn với tình thân.

Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 29 tháng 9, 2011

Miami - Florida




Vùng đất chan hòa nắng ấm Florida là thiên đường nghỉ dưỡng.
Hàng hà khách sạn đủ các cỡ, từ những lữ quán, nhà trọ đến resort mọc lên khắp nơi.
Ở đây, tiếng Anh gần như là "ngôn ngữ thứ hai"! Người Cuba nhiều, người Tây Ban Nha cũng lắm. Mình "điếc ngắc" khi nghe họ nói chuyện. Thậm chí, có quán họ chỉ nói tiếng Cuba! Mua đồ toàn chỉ trỏ, ra dấu :(.
Nhà mình ăn ở nhà hàng Cuba, Địa Trung Hải với những món đặc trưng của họ. Có món ngon, có món ... lạ! Nói chung là khác xa khẩu vị phương Đông!
Tham quan nhà bảo tàng nghệ thuật, nơi có trưng bày một xác ướp cổ đại Ai Cập đồng thời cũng trưng bày những bức tranh cực kì hiện đại (nói thiệt, hổng hiểu gì hết!) cả một chiếc xe hơi bị bẹp dúm đem về từ một nghĩa địa xe hơi!!
Ghé qua một công viên bên bờ biển có những đường chạy lót cao su xay vụn trộn nhựa đường, rất êm, có một cây cầu dài men thep mép nước mọc đầy nhưng cây vẹt gợi nhớ quê nhà, có khu tập thể dục ngoài trời với đủ xà đơn xà kép, xe đạp..., có cả khu dành riêng cho... chó!
Tối, đi theo con trai và bạn nó "đột nhập" Delano Hotel - một khách sạn 5*+, cực kì tráng lệ với một sảnh dài hàng trăm mét suốt từ cửa vào tít ra sân sau với hồ bơi cực kì nên thơ, ghế bọc nệm trắng muốt, hai dãy phòng spa, masage lộ thiên quây màn trắng tinh dài ra biển. Mình có một tấm hình ngồi ở cái sofa độc đáo!
Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 25 tháng 9, 2011

Las Vegas (tiếp)




Ở Las Vegas rất nóng nhưng hoa cỏ vẫn được trồng khá chăm chút, đặc biệt ở các cụm cao ốc, sân, sảnh...và cả ở những khoảng sân lộ thiên của các casino. Riêng cỏ thì nhiều nơi người ta lắp những vuông cỏ giả, sơ ý là không nhận ra!
Buổi chiều đầu tiên, nhà mình ăn ở sảnh lộ thiên một nhà hàng Pháp, vị trí rất tốt, ngay sát hàng rào cạnh con phố chính Las Vegas Boulevard, tha hồ ngắm cảnh "ngựa xe như nước..." Có rất nhiều xe quảng cáo cứ chạy đi chạy lại suốt làm phố phường thêm nhộn nhịp.
Hôm sau, ăn ở một quán nho nhỏ mà nổi tiếng Peppermill Restaurant - với những món điểm tâm kinh điển Mỹ, rất ngon.
Và cuối cùng là món Hamburger In-N-Out! Đây là chuỗi quán nổi tiếng ở California. Một vài chi nhánh được mở rộng ra vài bang khác.
Hai ngày ở Las Vegas, nhiều thú vị.
Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 22 tháng 9, 2011

Las Vegas





Từ NY, nhà mình mất hơn 5g bay đến Las Vegas!
Giữa sa mạc Nevada, "Thành phố tội lỗi" của Mỹ đón chào với cái nóng 41 độ C! Cứ như đứng trước một lò lửa khổng lồ. Nóng và khô! Nóng và khô! Nóng và khô! Khách sạn Trump 33 tầng với lớp kính vàng chóe giữa trưa sa mạc quả là một ấn tượng khó quên. Nhà mình ở 2 phòng 18,19 của tầng 20. Thang máy nhanh không tưởn , mới nghe nặng chân ngay khi nó vừa bốc lên và chỉ trong không đầy 10 giây thì đã đến nơi rồi!
Vào phòng, vừa bắt TV lên là thấy ngay nó Welcome mình! Nội thất choáng ngợp, có cả bếp với đủ soong chảo muỗng nĩa, tô đĩa, lò viba, lò nướng bánh mì, tủ lạnh... Và tất nhiên là wifi!
Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 20 tháng 9, 2011

Lại về Princeton 7-8-2011




Lần này sang, Con trai dẫn ba mẹ và chị về Princeton. Đủ cả nhà nhưng vẫn chưa phải là về trường dự Reunions!
Ngôi trường vẫn đẹp như lần đầu tiên 4 năm trước tôi đến dự lễ Tốt nghiệp của con trai. Ở bất cứ góc nào, ta vẫn có được những tấm ảnh đẹp! Những lối đi, những mảng xanh, những dây leo chằng chịt trên tường, những góc tĩnh lặng...
Princeton đẹp lắm!
Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2011

Bất chợt...



Từ comment của chị Thanh Quế:
"dù tóc cũng bạc rồi ...
nên hối hả yêu thương nhau ...
và luôn hồi nhớ ngôi trường cũ,
luôn nhớ các bạn xưa ...
"



Photobucket



 Ta hối hả yêu thương nhau đi nhé
Kẻo nữa rồi sương khói tóc mây pha
Những được mất hơn thua chừng nhỏ bé
Mừng ta còn nước mắt nhớ ngày qua

Ta hối hả gọi đời nhau đi nhé
Kẻo nữa rồi lời không kịp trên môi
Gió thời gian thổi tim ta run khẻ
Mùa cứ trôi trong tiếc nuối bời bời

Ngôi trường cũ còn hoài trong nỗi nhớ
Bóng bạn xưa đâu đó góc giảng đường...
Dòng sông chảy dẫu bên bồi bên lở
Hạt phù sa - tim nhỏ cứ vấn vương...

Đọc tiếp ...

Tháng Chín

 Photobucket  

Lâu rồi tôi không có entry nào trọn vẹn!
Cứ viết rồi bỏ dở dang vì nhiều lẽ: không còn hứng thú, không có thời gian, và có khi không muốn viết nữa ...

Tháng rồi, chuyến đi dài với thật nhiều điều, tôi cũng viết, rồi lại để đó.
Về, lu bu với những việc có tên và không tên, với cái Góc-nhỏ-của-tôi-và-bạn-bè-tôi, với những phiền muộn đáng và không đáng...

Tôi bảo tôi tập rủ bỏ dần dần những hơn thua được mất, khó thật. Hóa ra tôi vẫn còn nhiều tham sân si đến vậy sao?
Tôi hay lí sự rằng tôi muốn rõ ràng trong mọi tranh cãi, nhưng sau đó, tôi lại thấy mình dở tệ. Có gì đâu mà đòi rõ ràng, đòi được mất hơn thua?
Cũng có khi với người này, tôi nhịn và ngạc nhiên thấy mình nhịn cũng giỏi. Với người khác, tôi xù lông nhím ra mà tranh cãi và đôi lúc hể hả thấy mình đã bảo vệ được chủ ý của mình!.
Bình tĩnh lại, tôi nhớ lúc mình ngồi trên máy bay, tít trên cao mười hai nghìn mét, bên ngoài khung cửa là khoảng không gian thăm thẳm, mênh mông, vô tận, nghĩ, con người có là cái gì? Còn nhỏ hơn hạt cát trong sa mạc nữa! Sao không yêu thương nhau, tha thứ cho nhau, nương tựa nhau mà vui sống, bày đặt hơn thua để làm gì? Mình cho là mình đúng ư? Bao giờ chẳng thế. Con người vốn yêu chiều và dễ dàng tha thứ cho bản thân mình mà.

Đêm trước, bỗng dưng chiêm bao thấy em gái, chừng như bên tai nghe tiếng em những ngày cuối. Xót lòng quá thể! Đêm càng vắng càng nghe rõ tiếng trái tim mình... sáng ra ngẩn ngơ! 

 

Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 9 tháng 9, 2011

Hoa cỏ New York




Mấy ngày ở New York, mình đã kịp chộp một mớ ... vẻ đẹp của cỏ hoa xứ người. Suýt lạc chồng con mấy bận vì mải mê nhìn nhìn ngắm ngắm :))
Mời mọi người xem cho vui nha.
Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 4 tháng 9, 2011

Bay tiếp... từ Incheon đến New York




Một vài tấm hình ở sân bay Incheon và trên bầu trời sau khi cất cánh một chút. Ở tầm cao khoảng 6.000m, mình chụp được mấy tấm hình bên dưới: khung cảnh gần sân bay và một đường hầm xuyên núi
Đọc tiếp ...