Thứ Hai, 24 tháng 3, 2008

16. LẠI ĐI - Cambodia 6


Sampheap Restaurant


Chiều muộn, tới Siem Reap.
Ừ, đây mới gọi là restaurant chứ ! Ấn tượng ban đầu là đồ gỗ. Toàn gõ đỏ không đẹp cực kì.
Sảnh tiệc khá rộng, vài chục bàn được bày biện khá bắt mắt.
Nhà mình là đoàn khách đầu tiên.


SamPheap Restaurant 1

“Dạ, chiều hôm nay nhà mình sẽ ăn 14 món, hồi sáng họ dọn thiếu một món gà luộc, nên chiều nay sẽ bù lại 2 món, đó là đặc sản mắm bò hóc. Nhưng mà đừng biểu em mua dùm đem về nghe” Rồi nó lăng xăng chạy tới chạy lui. 

Mấy cô phục vụ hình như không ai biết tiếng Việt nên chuyện xin thêm mấy cái dĩa không để san thức ăn xem ra cũng phải nói ...mỏi tay! 

Thức ăn khá ngon, và lạp xưởng thì nhất, lạ nhỉ. Cũng hai món xào và lại gặp rau muống xào tỏi, món ruột của Khuê đây. Nhón đũa thử xem mắm bò hóc ra sao, té ra cũng như cá mặn mà, băm với thịt và gia vị rồi xào mỡ lên, bụng đói nên thấy ngon hơn . Món tráng miệng thật bất ngờ : bí hồ lô khoét ruột chứa hỗn hợp trứng và nước cốt dừa hấp như một kiểu bánh flan, mỗi người một lát đựng trong chén nước cốt dừa béo ngậy.
Ôi cái bụng làm sao mà chở cho hết đây?
Trên sân khấu, cô nàng apsara duyên dáng lướt theo nhịp đàn phách, rồi một nhóm múa rộn ràng với hoạt cảnh bắt cá, mấy vũ công nam nhanh nhẹn theo nhịp trống xôm tụ quá.
Phải đi chụp hình mới được. 

SamPheap Restaurant 3
SamPheap Restaurant 2

Ông chủ nhà cười cười “Rồi, trúng nghề rồi. Thế nào cũng kể cho thằng Khang nghe ”. Chứ sao, thế giới phẳng mà, chỉ cần click chuột là xong.

Bên ngoài, trời tối hẳn.
Về khách sạn thôi.
Cứ phân vân mãi về mấy điều Sothea thông báo “ Tuy là thành phố du lịch nhưng 10g đêm là cúp điện, khách sạn cũng vậy. Mỗi phòng có 4 cây đèn cầy và 2 cái quạt, trời nóng nhưng xin đừng mở cửa sổ, muỗi rất nhiều”

Không lẽ khách sạn 3* cũng vậy sao ta?
Hình như Sao Ri và Sothea đang nháy nhau cười.


Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 20 tháng 3, 2008

15. LẠI ĐI - Cambodia 5

 NHỮNG NGÔI NHÀ CÓ RÈM CỬA MÀU HỒNG




Có rất nhiều ngôi nhà như vậy.
Rèm cửa màu hồng chừng hơn gang tay, có khi còn rực rỡ như cánh sen mãn khai, lại có khi đã ố màu thời gian.
Đấy là nhà có những cô gái chưa chồng.
Đầu tiên chỉ gợi một ý nghĩ "sao mà giống ý nhau vậy? Cứ cùng một màu mà may rèm cửa". Hóa ra là một nét đặc biệt trong phong tục tập quán của người Khmer. Thú vị thật nhưng đồng thời cũng dậy lên một nỗi xót xa với những chiếc rèm mà bụi thời gian ghi dấu rõ một cách trơ trẽn. Bố mẹ cô gái nhà ấy chắc cũng buồn khi con gái mình chẳng có ma nào để mắt đến.
Phong tục cưới hỏi của họ cũng khác xa người mình: nhà gái thách cưới, nhà trai nếu đồng ý thì mọi chi phí phải lo tất. Tiền mừng cưới của khách nhà trai cũng được nhà gái "quản lí" luôn ! Có cho lại hai trẻ làm vốn không thì tùy bố mẹ vợ! "Nhà gái thách cưới bao nhiêu à? Dạ, giá chót cũng ba ngàn đô! Nhà nào khá giả thì thách cao hơn, con gái mà đẹp thì cao hơn nữa, chín mười ngàn cũng có. Dạ, bên này người ta hay xài bằng tiền đô mà!"
Hưng chắc lưỡi:
- Chết luôn! Kiểu này làm sao mà cưới vợ Cambodia đây! Sothea, vậy ông tính cưới vợ chưa?
- Dạ, em hả? Em đi khách vầy, tiền không đủ xài, lấy đâu mà cưới vợ. Thách cỡ chục ngàn đô là em cũng chết luôn!
Mọi người phá lên cười, chú nhỏ chưng hửng:
- Sao mà cười ạ? Bộ em nói sai sao?
- Phải nói là đi với khách, chính xác hơn nên nói là hướng dẫn khách. Nói đi khách người ta nghĩ Sothea là "trai bao" đó nghe.
- Hèn chi mà mọi người cười! Không có ai sửa cho con hết bác Năm ơi. Người ta toàn là cười không à. Vậy là con nói còn sai nhiều nên hay bị cười hoài à.
Chú nhỏ gãi đầu, cười cười. Gần 2 năm học tiếng Việt mà được vậy là giỏi lắm rồi. Cũng kể chuyện tiếu lâm như ai, xài cả tiếng lóng nữa chứ.
Sao Ri chắc kể cho chú tài xế Cambodia nghe nên cả ba cười với nhau khoái trá.
Bên ngoài thình thoảng một ngôi nhà có rèm cửa màu hồng vút qua.


Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 19 tháng 3, 2008

14. LẠI ĐI - Cambodia 4

"The First Restaurant"





Lắc lư mãi rồi cũng đến chỗ dừng chân. Giũ bụi đường, rửa mặt, thấy tươi tỉnh lại.
Quán bên đường cũng có tên, mà quên mất rồi, thôi gọi The First Restaurant vậy. Không to lắm, có vẻ bình dân nhưng khá sạch sẽ. Khoảng chục cái bàn đã bày xong, chăng dây nylon quanh, chắc là dành cho khách đặt trước. 
“Hôm nay gia đình ta sẽ ăn trưa ở đây, 12 món, nước ngọt free một lon, ai uống bia thì cứ trả thêm, dạ”. 
Woah! Tiêu chuẩn 3* tới 12 món cơ à?
Có vẻ ngon đây : hai món rau xào, hai món mặn, một canh chua một xào, cơm và tráng miệng với xoài, mít. Hết
- Sothea ơi, 8 món thôi, có đâu đến 12 hả con?
- Còn nước tương, nước mắm, tỏi, ớt là đủ 12, dạ.
Haha, cái thằng nhóc này, quên là nó cũng hài hước lắm.

Cơm dẻo, gạo ngon nhỉ? Bên nhà mình ăn gạo lài sữa Thái cũng y vầy. Hay là bạn hàng gắn mác Thái vào cho nó bảnh?
Khẩu vị cũng tương tự . Món cá chạch và cá trèn ướp mặn chiên giòn lâu lắm không ăn thấy ngon miệng lạ. Bố vợ bảo con rể “Đây là cá chạch, cái mỏ nó nhọn, còn đây là cá trèn, chắc con không biết đâu, ăn nhiều đi, ngon lắm”

Con cá chạch dắt quay về những ngày tát đìa ở quê, mọi người rôm rả góp vào, chỉ có con gái là mù tịt, cười cười thôi. 

Nhớ hồi mới về, cứ ra giêng gần giỗ bà nội Khuê thì tát đìa. Máy bơm phải chạy từ chiều bữa trước, gàu sòng thì phải hai miệng sòng tát liên tục. Đêm, cánh đàn ông ngủ giữ đìa, quá nửa buổi sáng mới bắt cá được.
Đìa mênh mông, bao nhiêu là cá, lũ lượt gánh về, gánh nào gánh ấy lặc lè. 
Cánh đàn bà ở nhà lo phân loại, rồi cho xóm giềng, bà con và chuẩn bị nồi cháo cá to tướng. Mấy con chạch này thì ngâm nước muối rồi xỏ lỗ mũi phơi từng dây, cá sặc thì xỏ đuôi, cứ ngay cái nốt ruồi của nó mà lụi. Rồi thác lác nữa, con nào con nấy dài cả gang tay, mà hồi đó dâu có nạo thịt ăn như bây giờ, hoang phí! Phải lấy dao bén khứa khít rịt cho đứt xương dăm rồi muối sả ớt chiên ăn dần. Cá lóc cá trê phải rộng riêng, trưng dụng hết một dãy lu ở nhà ngang, có khi ăn đến hàng tháng. Đêm sương xuống, lũ cá lóc quẫy đùng đùng tưởng bật cả nắp lu có chặn thêm thớt cối đá! Cá đồng thì ngon, nhưng hàng ngày phải gánh nước về thay thì chả ngon tí nào. Mình không gánh được, chỉ xách thôi, mẹ Thông thì giỏi lắm, thay nước cá chỉ là chuyện nhỏ.

Bây giờ, chỗ đó thành mấy bờ dừa rồi. Tát đìa đã trở nên chuyện đời xưa, gặp dịp quay về trong bữa cơm dọc đường như một thứ gia vị khó tìm. 


Thế là buổi sáng qua đi.

Lên xe thôi, đường còn xa lắm.


Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 11 tháng 3, 2008

13. LẠI ĐI - Cambodia 3


Dọc đường gió bụi




Đổi xe từ cửa khẩu Mộc Bài.
Mười một người trên chiếc xe 25 chỗ. Quá thừa thãi cho một chuyến đi xa.
Mấy đứa con trai ngồi sau gặp chỗ đường dằn là y như nhảy disco! Tô bánh canh từ Trảng Bàng chẳng mấy chốc chỉ còn là “quá khứ xa xôi”.

Anh chàng guide người Khmer đã bắt đầu tía lia rằng chính đoạn đường khoảng 70 km ngày mai mới đích thực là con đường massage quốc tế! “Chứ như vầy là chưa ăn thua gì, dạ.” Cái kiểu đệm tiếng dạ ở cuối câu nghe vừa lạ tai vừa vui vui.

Khung cảnh bắt đầu khác. Dài mút mắt là đồng khô cỏ cháy, lác đác một vài cây thốt nốt ở phía xa trong đồng, đàn bò gầy gặm mấy đám cỏ sót lại ven đường. Thi thoảng, một chiếc xe ngược chiều.

Đã bắt đầu thấy nhiều xe “hiệu”: Toyota thì chủ yếu là Camry, nhưng có vẻ “bụi đời” quá ! Ở mình thì láng coóng phải biết! Rồi Land cruiser, cả Hilux nữa chứ. Nghe nói giá rẻ mà mê, Khuê với Hải đổi Spacy và Dylan là có Camry ngay! “ Mua được thôi, rồi chạy về Mộc Bài, giao chìa khóa cho em, để bên này em chạy cho. Dạ, vậy đi” Tou Sothea lại tía lia! 24 tuổi, làm tour guide mấy năm, 2 chiếc Camry, chiếc chạy chiếc cho thuê. Chú nhỏ coi vậy mà giỏi. Trông bề ngoài giống Minh Dũng lắm, Khang à.

Một đám xe phía trước dồn lại. Tai nạn hay kẹt xe? Nỗi ám ảnh kẹt xe xem ra đã in đậm trong trí rồi.
Có cây cầu hư. Rồi làm sao? Bên phải, sau rặng trâm bầu bụi bốc mù: một chiếc car to đùng lù lù dưới ruộng chạy lên, lắc lư, lắc lư. Ngộ ghê ta ơi.
À, “mời cô bác xuống xe qua cầu”, chợt nhớ thời nhỏ đi Sài Gòn mỗi khi tới cầu Tân An và Bến Lức, điệp khúc này lại vang lên. Mà mấy cô cậu bán rong còn chế thêm "Mời bà con tắt thuốc qua cầu, ăn trầu nhổ lên đầu tài xế đê!!!"
Hả? Rồi xe mình có qua được cầu không? Sothea và Sao Ri nhảy xuống chạy tới phía trước. Mọi người bàn tán xôn xao.

Sothea liến thoắng: Được rồi, được rồi. Xe mình nhỏ, xuống ruộng thôi, car 50 chỗ còn chạy được mà! Nhà mình có mấy người thôi. Cứ ngồi lại. Dạ!

Haha, lắc cho mà biết, cứ như ngồi trên tàu nhảy sóng. Vịn nghe, kẻo va đầu vào thành xe đó. Con dốc từ đường xuống ruộng thấy mà ghê, xe lắc lư lắc lư, sàng qua sàng lại. Bụi mù ngoài cửa kính. May mà mùa khô, không thôi có mà ngồi lại nghêu ngao giữa đồng. Ngó sau lưng, mấy xe lớn nhỏ cũng theo dấu bò xuống ruộng, bụi kéo một vệt sau đuôi cứ như đua xe trên đường Paris- Dakar. 
“Sothea ơi, khúc đường này còn hơn con đường massage quốc tế phải không?”

Xe bò lên tới đường. Bao nhiêu là người nhìn theo ganh tị! Nắng tháng ba đổ lửa xuống, mấy cây keo còi lơ thơ lá không đủ bóng che.

Chưa kịp tận hưởng cảm giác sung sướng thì cái bụng nó đã lên tiếng rồi.
Sothea ơi, sắp tới chỗ ăn cơm chưa?

Đọc tiếp ...

Thứ Hai, 10 tháng 3, 2008

CAMBODIA - Trên những nẻo đường Chùa Tháp

Thế là chúng tôi qua cửa khẩu Mộc Bài.

Trời nắng , hứa hẹn nhiều gay gắt , nóng bức.

Có hề chi, đi chơi mà, nắng vẫn thích hơn mưa.

Cái được đầu tiên sẽ là chụp được nhiều ảnh đẹp.

Con đường trước mặt mở ra.

Chào xứ sở Chùa Tháp ! Chumriepxay ! *

----------------------------------------------------

@ Tou Sothea : cháu sẽ chỉnh lại nếu sai. Nhé!

Đọc tiếp ...

11. LẠI ĐI - CAMBODIA 1





Thế là chúng tôi qua cửa khẩu Mộc Bài.
Trời nắng , hứa hẹn nhiều gay gắt , nóng bức.
Có hề chi, đi chơi mà, nắng vẫn thích hơn mưa.
Cái được đầu tiên sẽ là chụp được nhiều ảnh đẹp.
Con đường trước mặt mở ra...
Chào xứ sở Chùa Tháp ! Chumriepxay ! *
----------------------------------------------------
@ Tou Sothea : cháu sẽ chỉnh lại nếu sai. Nhé!
Đọc tiếp ...

Cambodia - Ấn tượng ban đầu (2)

Người hành khách này còn ngồi với tư thế ung dung, thoải mái hơn!

Đọc tiếp ...

12. LẠI ĐI - Cambodia 2






Người hành khách này ngồi với tư thế ung dung, thoải mái mặc dù xe đó chạy trước xe mình và xe mình chạy 70km/g!
Đọc tiếp ...

Thứ Ba, 4 tháng 3, 2008

10. Khi đàn chim bay đi ...




Chiếc tổ quắt queo không còn sự sống. Mấy lá mận héo úa, khô xác rúm ró đến tội nghiệp.
Cái trứng chim “điếc” nằm trơ trọi, lạnh lẽo, hẩm hiu. Nó không có cơ hội sống tiếp cuộc đời như các bạn cùng lứa!
Buổi sáng ,
không còn vội vã chạy ra chứng kiến sự bắt đầu tất bật của một ngày với vợ chồng chim sâu, không còn nghe lũ chim con xao xác khi bố mẹ đáp nhẹ bên vành tổ.
Buổi trưa,
không còn lò dò canh chừng “bố mẹ trẻ con” để xách máy ra nhòm, rồi hấp tấp bấm lấy bấm để, rồi xuýt xoa tiếc mà bỏ gần hết mấy tấm hình vừa chụp, rồi lại ngồi canh….
Buổi chiều,
không còn hí hửng “báo cáo tình hình” với ông chủ nhà để nhận về cái mỉm cười trêu chọc "nghỉ hưu rảnh rang vậy sao?"
Và đêm,
đôi lúc giật mình giữa khuya, chợt nghĩ không biết có con rắn độc ác nào mon men tìm đến?
Ngoài kia, trời rộng mênh mang...
Và đàn chim đã bay đi...


Đọc tiếp ...