Thứ Năm, 14 tháng 2, 2008

2. NHẬT KÍ MỘT CHUYẾN ĐI - "Phụ kiện"

2.
Cái chuyện chuẩn bị này, mình cũng có “kinh nghiệm xương máu” .
Rõ ràng là rất nhiều dự tính, nhưng không hiểu sao cứ bị “hụt đỏi” hoài. Đêm, nhiều khi không ngủ được, mắt chong chong nghĩ ngợi, tính toán đủ thứ. Ấy vậy mà sáng ra, quên mất. “Cọp” vẫn cảnh báo “Mẹ mày lóng rày quên nhiều dữ rồi nghe!”
Gần nhất là khi Khang bảo chuẩn bị cuốn sách gì đó để đọc lúc chờ phỏng vấn. Đang tìm thì xe tới đón, đành thôi. Ý là có thời gian trước đó lâu chứ! cái tội “nước tới trôn mới nhảy”. May mà Khuê cũng có cái để đọc. Cứ tưởng phải đem theo Conan hay Nữ hoàng Ai Cập chắc tức cười lắm. Con bé đến là trẻ con. Ai mà nhìn kệ sách của nó cũng tưởng là của học trò cấp 2. Vậy chứ, đôi khi mình cũng phải giật mình về những điều nó nói. Không nhớ nổi là hồi bằng tuổi nó, mình đã suy nghĩ những gì?

Mấy bộ khăn trải bàn cho Tâm, Hoa, và chị Thư. “Cọp” mà biết có quà cho chị Thư chắc là ý kiến nữa đây, chả là chỉ thấy meo miếc qua lại lúc gần đây nên ngại mình không được đón tiếp ân cần. Dù gì hai chị em cũng đã có mấy năm dạy cùng trường. Vả lại ông xã chị ấy vốn là bạn Văn Khoa xưa. Điều quan trọng nhất là chị ấy cũng rất dễ thương. Ừ mà sao lại thích “can thiệp” ghê ta. Muốn “chỉ huy” cả thiên hạ luôn!
Một mớ con heo vàng để treo toòng teng trên xe hơi, năm Hợi mà! Một mớ dây trang điểm cho cell phone - mọi người sẽ nhìn món quà của mình mỗi ngày! Có lí! Cũng có thể sẽ dẹp ngay khi mình từ giã! Không sao cả, chủ yếu là mình có niềm vui khi tặng quà cho mọi người.
Hôm kia, lúc cơm chiều Cọp hỏi chuẩn bị bữa cơm ngày chủ nhật đón nhà Hải thế nào. Còn bảo mình mua quà tặng nữa. Coi “hình sự” vậy chứ phải việc là chu đáo lắm, tại không thích để lộ cho mọi người biết thôi. Tiền cho mình mua vé và bỏ túi cũng đã lo sẵn “từ năm ngoái” rồi. Style 5 Bé đấy! Mình thì trớt quớt! Luật bù trừ mà! Hai người cùng lo hết, chuyện đâu mà lo cho đủ?
Chợt nhớ Khang bảo sau khi đi Sing về “Mẹ may đồ liền đi nghen”. Chưa may cho đến giờ này, con trai ạ. Chưa may, không phải vì chưa mua vải mà vì không hiểu nên may như thế nào? Mệt! Thôi kệ, "bao giờ cho đến tháng... 5"! Có khi từ giờ đến đó có thấy hàng chợ nào hay hay không?
Và không chỉ là đồ đạc, quà cáp. Cái quan trọng hơn là có được mấy câu tiếng Anh trong miệng! Lâu nhớ mau quên không chỉ là nói lũ học trò mà là chính mình bây giờ đây . Cũng ngộ, Khang viết những câu đơn giản, nhìn là hiểu ngay. Vậy mà tự đặt ra để nói thì ... điếc ngắc! Mỗi lần gặp trên mạng, Khang hỏi là mình ngắc ngứ. Tệ thiệt. Chắc nó cũng ngán ngẩm cho mẹ nên cu cậu không hỏi nữa mà chỉ gà cho mấy câu để nói ở sân bay khi cần tìm mua card điện thoại hoặc hỏi thăm đường ra máy bay.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét