Thứ Năm, 14 tháng 2, 2008

1. NHẬT KÍ MỘT CHUYẾN ĐI 1. Nắng Sài Gòn


Sài Gòn tháng tư. Nóng đến điên người lên.
Đến Lãnh sự quán Mỹ lúc 10g kém, hình như sớm vì trên phiếu hẹn là 10g rưỡi . Thế nhưng, bao nhiêu là người đã có mặt ở đó rồi. Điều đó mình mới thực sự cảm nhận khi đã vào bên trong, chứ lúc Hưng dừng xe thì chỉ thấy quá nhiều người phía lề đường đối diện.
Dù Khang đã dặn đi dặn lại là xếp hàng ở cánh cửa xa nhất bên phải, mình vẫn cảm thấy hơi lớ ngớ khi thấy mấy cánh cửa ấy lại được trổ ngay vách tường rào. Ừ vậy thì cứ hỏi. Có sao đâu. Anh chàng bảo vệ to cao nhướng mắt lên ngay khi mình vừa tới và chưa kịp mở miệng - nhanh nhẩu quá lắm đấy!
- Đi đâu?
Chà chà! Máu nghề nghiệp nổi lên ngay, “Câu cú gì mà... Chủ ngữ đâu? “ nghĩ thầm thế thôi, haha, nói ra tiếng thì cái gì sẽ tiếp theo nhỉ.
- Tôi đi xin visa.
- Đi xuống 112 Nguyễn Huệ đóng tiền.
- Đóng rồi ạ, tôi có phiếu hẹn hôm nay.
- Di dân hả?
- Không, tôi đi du lịch.
- Lại tuốt đằng kia xếp hàng.
- Cám ơn anh.
Im, không trả lời gì cả.
Ngộ heng, chắc nhiều người tới hỏi quá, ừ hử riết cũng mệt nên thôi chăng?
Có sao đâu.
Tắt điện thoại trước vậy. Chắc mọi người ở nhà cũng biết mà không gọi mình đâu.
Cũng biết là hãy khoan bước vào khi người trước mình chưa xong, thế nhưng anh chàng bảo vệ cũng cao to không kém anh chàng đàng kia đã vội dang tay ra chặn lại. Hmmmm....ai mà chen vô đâu, người ta cũng biết xếp hàng chứ bộ.
- Đưa giỏ vô đây.
Một nữ nhân viên chỉ vào cái máy to đùng và nói ngay khi mình vừa bước qua cửa.
À cũng giống như kiểm tra hành lí ở sân bay thôi. Cho chiếc giỏ vào máy xong, quay sang đưa điện thoại cho người nhân viên ngồi sau quầy và nhận một chiếc thẻ. Chà, to thế, to hơn cái passport nữa. Kiểu Mỹ đây chắc. Chưa kịp bước qua cồng kiểm tra thì nghe hỏi :
- Có đồ điện tử gì trong giỏ của chị vậy?
- Không ạ.
- Có mà, một cái hộp vuông nhỏ nhỏ.
- Ủa, đâu có gì kìa.
Nhớ là mình đâu có mang theo máy chụp hình hay cái gì bằng kim loại đâu ta. Nhưng vẻ khẳng định của cô nhân viên làm mình cũng ngờ ngợ, hay là có cái gì trong đó? Cả hai cùng lúi húi nhìn từng ngăn giỏ. À, nó đây rồi, cái hộp phấn. Thế đấy, cái máy “thiên lí nhãn” này cũng thú vị.
Xong một chặng.
Bên trong là một hành lang dài, đi quanh quẹo vào một căn nhà dài hun hút với bao nhiêu là hàng ghế và lố nhố người ngồi đầy trong xa kia.
Một ô cửa nhỏ ngay phía ngoài.
Vậy là nhớ bài bản rồi, con trai ạ: nộp passport, đơn và biên lai lệ phí xong, nhận lại một phiếu hẹn - số C649 , kèm theo câu “Chiều 1g đến”. Lại cộc lốc!
Mới 10g15. Phải trở ra thôi.
Anh chàng bảo vệ khác, vẻ thân thiện hơn, bảo “Hẹn 1g chứ 1g15 chị hãy tới, 1g chưa mở cửa đâu” . Cảm ơn nhé!
Bên kia đường, có vẻ như người lại đông thêm. Nắng Sài Gòn cũng đã gay gắt thêm.
Ngồi chông ngốc ở phòng làm việc của Khuê trong công ty với cảm giác không thoải mái. Nhưng kệ, tỉnh bơ đi. Lôi sách ra xem chờ cho hết buổi.
Cũng cơm trưa văn phòng cho biết với dân Sài Gòn! Và “ngồi đồng” cho tới 1g .
Lại trở lại.
Lại xếp hàng rồng rắn dưới cái oi nồng kinh người của hè phố, có bóng cây đấy nhưng thấm thía gì với nắng tháng tư!
Lại trình giấy.
Lại kiểm tra rồi đi vòng vèo vào trong.
Và lại chờ.
Khang dặn có lí. Không có cái gì để đọc thì ngủ gục mất.
Thỉnh thoảng, loa vang vang cùng với chữ nhấp nháy trên bảng điện tử “Bây giờ phục vụ đến ca (hay tiếng gì đó không rõ – không phải người Việt nói) ...ở trạm số...”
Trời nóng. Quá nóng là khác. Quạt vù vù, mái tôn thấp nên chỉ có gió nóng phả xuống đầu. Thế mà cứ tưởng có máy lạnh !
Đọc không nổi. Ngồi nhìn vơ vẩn .
Mọi người đều có vẻ căng thẳng.
Đâm ra mình cũng bị lây cái hồi hộp.
Còn chờ lâu. Số thứ tự của mình tới 40.
Ngồi cạnh là một chú nhỏ học trò trường Minh Khai, xin visa du học tự túc một trường y nào đó ở Missouri. Chú tròn mắt lên khi nghe đến tên Princeton University “ Con biết trường đó, dữ dội lắm đó. Học bỗng nữa hả cô? Trời ơi, ảnh ngon thiệt” . Bọn trẻ Sài Gòn cũng nắm thông tin dữ chứ.
Nhiều người bị trả passport lại.
Cũng có người phỏng vấn lâu, có người mau. Những người mau thường là được chấp nhận. Có mấy cô gái trẻ bị từ chối mặt ỉu xìu. Cô bé mặc bộ váy đen - chắc là đồng phục của một nơi nào đó mới hồi nãy tung tăng đi vào rồi tíu tít với người bên cạnh và hớn hở trả lời vậy mà rớt! Không biết về nhà có bị ai la ?
Bây giờ phục vụ tới C649 tại trạm số 6”
Chú nhỏ nói “Chúc cô may mắn. Còn lâu lắm mới tới lượt con”
Không phải chào Good morning con trai ạ. Bây giờ là 2g45 chiều rồi.
Cô phiên dịch vẻ lạnh lùng, viên chức Mỹ thì lịch sự. Có vẻ như một nghịch lí!
- Good afternoon !
- Bà đi Mỹ để làm gì?
Ủa, cái này trong đơn mình ghi rõ rồi mà?
- Tôi đi dự lễ tốt nghiệp của con trai tôi, đây là thư của trường bên đó gởi và đây là thư của cháu.
- Cháu nào?
- Là con trai tôi đó.
- Bà cất ba cái giấy tờ này đi, chừng nào viên chức hỏi thì đưa.
Chà chà, cái chỗ đưa giấy tờ sao mà xíu xiu vậy không biết, hầu như chỉ có thể lùa mấy ngón tay vào thôi.Thì lấy lại thôi. Chẳng hề gì. Con trai à, vậy là trật kịch bản rồi.
- Con bà tốt nghiệp gì?
Vẫn cái giọng dấm dẳn đó. Mà nãy giờ chưa thấy ông Mỹ đó nói gì. Hẳn cô ta không chỉ là phiên dịch.
- Tốt nghiệp đại học.
Cô ngắn gọn thì tôi cũng ngắn gọn. Hì hì
- Con bà học trường nào?
- Trường Princeton. Princeton University.
Có vẻ như ông Mỹ chú ý, ông ta cầm lấy cả hai lá thư và đọc, rất nhanh, gõ gì đấy lia lịa vào máy vi tính trước mặt rồi nói gì đấy.
- Tiền đâu bà cho con bà đi du học?
- Con tôi có học bổng của Princeton mà!
Hình như mình có lên giọng câu đó. Chứ sao! Đâu phải ai cũng có học bổng, lại là học bổng của ngôi trường danh giá bậc nhất nước Mỹ?
- Chừng nào tốt nghiệp?
- Ngày 3 tháng 6 này.
- Học xong có về không?
- Về chứ!
- Chừng nào về?
- Khoảng tháng 9.
- Sao tháng 6 tốt nghiệp mà tháng 9 mới về?
- À, nó còn đi thực tập , internship mà!
- Ở đâu?
- Ở Lazard.
Quên mất, không nhớ gọi bằng tiếng Anh là gì nữa.
- Lazard ở đâu?
- New York.
- New York? Mà chỗ nào?
- Nó bảo sẽ làm ở trụ sở của công ty Lazard tầng 61 toà nhà Rockefeller.
- Con bà không có ý định cưới vợ ở Mỹ à?
- Ồ không. Nó có người yêu ở đây mà!
Cái này là nói dóc! Nhưng như thế thuyết phục hơn chứ! Chắc cu Khang lại nói “ Rồi, mẹ lại thuyết minh nữa rồi.”
- Princeton là trường rất tốt đó. bà có hãnh diện không?
- Ồ, hãnh diện quá đi chứ. Tôi rất hạnh phúc khi con tôi học ở đó.
- OK. chiều mai 3g bà tới đây nhận visa.
- Cảm ơn, nhưng có thể nhờ nhận dùm không?
- Không, đương sự phải tới nhận.
- Vâng. Thankyou. have a nice day.
Ôi, thở phào nhẹ nhỏm. Vậy là xong rồi con trai. Nhưng cũng không phải là “...khoảng 1 tuần sau có visa” mà là 1 ngày sau thôi!
Vỗ vai chú nhỏ đang ngồi chờ, chúc nó may mắn.
Ra đến bên ngoài mới lại thấy nóng. Nóng quá thể. Nắng chói loá trên đường, trên xe cộ loang loáng chạy qua.
Mãi mới gọi được chiếc xe.
Gọi ngay cho Khuê ” Xong rồi con! Họ OK” . Tưởng như thấy nó cười. Nó hỏi “Mẹ cho ba hay chưa?”
Khang mà biết ngay bây giờ thì thú vị heng.
.............
2g chiều.
Gọi mãi mà không thấy taxi. Mai Linh Tân Bình cũng không điều được xe. Vậy là phải gọi Taxi vàng rồi, tốn tiền! Mấy cái coupon của Mai Linh thế là vẫn còn đây.
Cu Khang không dặn mẹ là lấy visa ra sao!
Cái cửa tít cuối cùng. Không bảo tắt điện thoại, soi giỏ xách gì cả. Trời đất, vào trong xếp hàng đã đời rồi lại ....đi ra ngoài! Mắc cười quá! hahaha. Lại kiểu Mỹ đây.
Học được một “mánh”: đừng bao giờ đi đúng thời hạn visa cho phép, ít hơn chừng nào tốt chừng ấy. Chỉ vài phút xếp hàng cùng nhau mà bà kia đã kịp nói huyên thuyên đủ thứ. Nào là 5 đứa con sống rải rác bên Mỹ, nào là đã đi tới lần thứ tư. Kể cả việc khoe rằng mình tuổi Hợi và “Từ hồi biết tới giờ tui thấy mình hổng có cực nhọc tay chân gì hết”. Dóc, mình thấy rõ ràng đôi tay bà ta chai sần, thô ráp đen đúa.
Chà, visa Mỹ có khác, một trang to đùng.
Khang nè, hạn chót ở Mỹ là 8Apr 2008 đó nghe. Nhưng chỉ 4 tuần thôi. Đủ để viết “Lang thang du kí” rồi.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét