Ngày cuối.
24 việc của 24 giờ.
Việc thứ 24: ngủ!
Ừ thì ngủ.
Có điều,nói là nói vậy. Chứ lên giường mắt cứ mở chong chong. Đầu cứ lan man suy nghĩ, duyệt lại lần chót mọi thứ, lại chuyện này dắt dây chuyện kia...Thôi, dẹp qua một bên. Bắt chước Khang vậy “Lên máy bay ngủ”
Không thấy nôn nao gì. Lạ nhỉ? Chuyến đi lâu nhất, xa nhất mà sao thấy cũng bình thường. Chả bù mấy lần đi khác. Hè năm ngoái chẳng hạn, líu tíu, lăng xăng. Có lẽ lần này là đi một mình! Lo lắng vì người ở nhà nhiều hơn là hăng hái tính chuyện đi. Có lúc nghĩ ”Không đi cũng có sao đâu”, nhưng không nói. Nói rồi Cọp lại ngạo là mình vờ. Đôi lúc cũng bực mình. Nói thật lại không tin là sao?
Đêm cuối ở nhà, không ngủ được. Cái tật nửa đêm giật mình quờ tay sang sờ ngực xem có còn thở không khiến mình cứ thon thót. Nhớ hồi hai đứa còn nhỏ cũng vậy. Cứ hễ thấy tụi nó ngủ say không trở mình là cứ dòm chừng. Biết ba trợn mà không sao bỏ được cái lo kì cục đó. Lâu lâu nhớ chị Thu nói “Muốn như có mấy sợi dây buộc vào thắt lưng, nhớ tới ai là phăng dây kéo về ”
Xe quẹo vô phi trường, thấy như sắp vuột tay!
Phải ghé Seatle lấy hành lý làm thủ tục nhập cảnh ! Cái này không có trong vé máy bay. Hơi lo, nhưng chắc không có gì. Cô nhân viên EVA dán lên áo miếng giấy có mấy chữ MASS để người ta biết mà dắt đi! Xấu hổ chưa!
Mỗi người chỉ 2 kiện hành lí thôi. Lại phải đẩy xe đồ đi đóng gói lại, 5usd tiền cái thùng giấy – đúng là giá cắt cổ!.
Bên này và bên kia cửa kiếng. Alô, alô. Thấy mọi người cứ nhìn chừng theo mà nhớ cảm giác lúc mình đứng ngoài kia. Đúng là người ở lại mới lo lắng băn khoăn.
Thủ tục hải quan nhanh hơn hồi đi Sing. Không có lệ phí sân bay 12usd. Cái này mới đây.
Tạm biệt mọi người!
Tắt điện thoại đây.
Máy bay cất cánh nhẹ nhàng.
Vẫn tâm trạng ấy. Cũng lẩm cẩm quá. Chỉ vắng mỗi mình mình thôi mà.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét