Thứ Năm, 14 tháng 2, 2008

6. NHẬT KÍ MỘT CHUYẾN ĐI - Newark - Princeton



11g 30 đêm.
Không lạnh.
Chưa thấy con trai. Không sao, lấy hành lý cái đã.
Newark đây rồi!
Con trai đây rồi!
Princeton đây rồi!
Cảm giác gì đây?
To lớn, hoành tráng? Dĩ nhiên rồi, đã biết từ 4 năm nay qua những tấm hình
Gần gũi, thân thiện? Chắc không phải. Mới tới, mới thấy, mới biết mà!
Lạ lẫm? Tất nhiên là không. Có thể nhận ra từ vết lõm cầu thang, từ mái vòm cổ kính.
Có gần, có xa, có quen, có lạ.
Vẻ cổ kính, trang nghiêm dễ làm xúc động .
Đây là cái cửa sổ nhìn ra ngoài, cây gì không biết vẫn nở hoa trắng như trong hình. Cửa sổ thứ hai mở ra từ bàn học. Chắc chắn là nơi chú sóc nhỏ kì công tha cành lá về chất đầy bệ cửa, cành thông gần nhất sạch bóng như một cây cầu vắt vẻo trên không gần chạm vào khung kính. Mường tượng trước mắt cảnh chú ta quay ngoắt lại, nhẹ nhàng phóng ra từ cái tổ xây vội và nhanh chóng mất hút trên cao.
Ngổn ngang đầy phòng nào thùng nào giỏ, nào vali nào mền gối...hình ảnh của những ngày cuối ở ngôi trường là đây.
Tự nhiên bây giờ con không muốn rời trường”
Đúng là như vậy. Người mới đến như mình còn cảm thấy lưu luyến huống hồ Khang đã gắn bó 4 năm?
2g sáng.
Bên ngoài gió khuya khua xào xạc trong đám lá thông.
Chú sóc nhỏ ở đâu ta?
Sáng Princeton, đẹp trời như Đà Lạt. Đường Nasau hai hàng cây xanh bóng lá, xanh bát ngát đến nao lòng... nhắm mắt, mường tượng đường hoa vào mùa xuân ... mong lại sẽ có một lần nào đó...
Ngồi ăn sáng cùng bàn với Minh freshman, Loan và anh bạn - có vẻ thân mật lắm. Hơi khó hiểu!
Chiều - nhà cô Cẩm Nhung.
Một ngôi nhà đẹp, đúng kiểu Mỹ. 4 mẫu đất, cỏ được cắt cẩn thận, chuồng ngựa phía sau, một vạt cây um tùm xa xa. Nghe nói có con suối nhỏ ở tít cuối đất nữa, mà muỗi nhiều quá, không dám ra.Hồ bơi đẹp, nước xanh ngắt, trong veo, hàng rào gỗ thấp sơn trắng, lối đi trải sỏi, bụi cây, thảm hoa,cầu nhảy, tay vịn...đủ cả .
Tiệc đứng – cũng đúng kiểu Mỹ : sân sau bày bàn chất đầy thức ăn, thức uống, lò nướng khói bốc thơm phức, hai cái nhà bạt che bớt nắng chiều, một cái võng dưới gốc cây sồi tỏa bóng mát . Nhạc văng vẳng. Sao mà yên ấm , nhàn hạ, đủ đầy.
Và người, mỗi người mỗi kiểu.
Chủ nhà ân cần, lịch sự, vui vẻ. Ông chồng Mỹ cũng thế.
Bà cô của ông chủ nhà, chắc là phải hơn 70, ngồi ăn một mình bên chiếc bàn nhỏ, không thấy ai nói chuyện với, dù cô chủ nhà vẫn ngồi kế bên. Cô ấy còn mải nói chuyện với bạn. Bà chỉ lẳng lặng ăn, thỉnh thoảng nói gì đó với cháu khi ông ta tiếp thêm thức ăn. Rồi đi.
Có vẻ như người già ở đâu cũng cô đơn?
Mình thì chưa quen với không khí này. Chị Huê rất ân cần, giục mình ăn kẻo đói. Cũng có hơi lúng túng, tuy nhiên cảm giác ấy sớm qua mau, tạm gọi là hòa nhập được. Có vẻ như cô Nhung rất háo hức muốn biết nhiều về những gì của VN hiện nay. Điều đó cũng dễ hiểu, xa quá lâu mà. MÌnh động viên cô ấy về chơi một chuyến, để thực sự cảm nhận những nét mới mẻ của quê nhà.
Bọn trẻ thì rất ư là tự nhiên, thoải mái ăn uống, chuyện trò rồi nô đùa ầm ỉ. Tấm đệm lò xo to tướng rồi cũng có người chiếu cố . Minh và Loan thử rồi thích thú hò la có vẻ phấn khích lắm, Loan túm váy nhún nhảy hò hét vang trời, tóc bay mà váy cũng bay! Phong loay hoay như con gấu rồi cuối cùng cũng tưng lên được mấy cái nhưng suýt dập đầu vào vành sắt bao ngoài. Rồi Hoàn, rồi Sam, Tuấn Anh cũng tham gia. Khang cũng "biểu diễn" mấy cú nhảy thẳng như pháo thăng thiên. Mấy người lớn quay ra nhìn và cũng buột miệng la theo.
Màn biểu diễn không lâu, chắc mệt vì la hét và bụng đang no.
Lại kéo vào nhà bạt, lại ăn uống và rôm rả nói cười. Phong nói năng không khéo lắm nhưng có vẻ thẳng tính và tốt bụng, Minh thì kiểu cách, như một cậu ấm chính hiệu. Hoàn ít nói, trông dễ mến với chiếc răng khểnh và vóc dáng như con gái, ấy vậy mà chiếc xe thì to đùng. Riêng Sam cực kì thú vị. Chỉ nghe giọng thôi, không ai ngờ đó lại là chàng trai mắt xanh tóc nâu. Anh Tây nghiên cứu sinh này cứ khăng khăng tự nhận minh là người Thanh Hóa rặt vì “nhà cháu đã 4 đời ở Việt Nam rồi đấy”. Thì ra ông cụ nhà hắn là một trong những người thiết kế đường săt xuyên Việt. Anh chàng ở VN đến 10 tuổi và có vốn tiếng Việt không chê được khiến cả bọn cười bò ra khi cậu ta nheo nheo mắt nhìn con ngựa thong thả trong rào “ Cháu chỉ biết đi ngựa chứ chả biết cưỡi ngựa đâu!”
Một cái lạ, hầu như không có hàng rào giữa những ngôi nhà. Chỉ là một vài cây to dọc theo ranh giới, đẹp và thân thiện, cởi mở. Cứ như Việt Nam mình thì tiền xây hàng rào cũng đủ để cất thêm nhà! Lúc đầu, không hiểu sao mà Khang gọi mãi, con chó hàng xóm chỉ lại gần ngoắc đuôi chứ không bước qua. Hỏi ra mới biết là có dây điện chôn ngầm dọc ranh đất và trên cổ con chó có bộ cảm ứng. Ngộ nghe, vậy khỏi phải phiền khi chó hàng xóm cứ vô tư chạy sang “múa hát” !
5 giờ chiều,
Nắng vẫn rực rỡ như mới xế qua,
Trời trong xanh, cao tít, "gió mát như quạt hầu" - lạy cụ Nam Cao, con mượn vài chữ ạ.
Hai mẹ con ngồi uống vang và ngắm mọi người.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét