Cũng tương tự như Changi của Sing khi nhìn qua khung cửa máy bay. Có điều, ít cây xanh hơn, nhưng to và đẹp hơn Tân Sơn Nhất nhiều.
Cô tiếp viên xinh xắn tên Nga dặn ngồi chờ trên máy bay khi thấy chữ MASS gắn trên áo từ hồi check in. Hơi quê khi thấy mọi người quay lại nhìn. Sao mình lại không tự đi ? Cũng chỉ có một đường ra thôi mà.Thì ra mình được “bàn giao” cho anh chàng aid cùng với mấy ông bà cụ ngồi xe đẩy. Xấu hổ chưa!
Nhìn qua nhìn lại, thấy càng quê dữ nữa. Rõ ràng, mấy chữ transit / transfer to đùng trước mắt, Những người ra trước đã xa tít đằng kia.
Và chỉ có 1g ở đây thôi.
Thế là mình đẩy vali đi. Cái anh chàng đó vội chạy theo kéo mình lại và xổ ra một tràng dài . Chẳng phải anh ta đã nhanh nhẩu Yes ngay khi mình hỏi “I’ll follow you?” đấy sao!
- Được rồi. Tôi có thể đi một mình. Phải tới đằng kia không?
- OK.
Vậy là mình nói họ cũng nghe được đấy chứ.
Thủ tục nhanh gọn nhưng đông người quá nên lâu.
6 g chiều, vào đến phòng chờ gate 7. Lúc nãy vội làm thủ tục, đi qua dãy shop quên ghé vào mua phone card. Thì thôi vậy. Khang cũng đã dặn “Nếu không còn thời gian thì mẹ đừng gọi con”
Còn những 15g bay! Ê ẩm đây!
Bạn đồng hành chưa tìm ra. Chung quanh toàn nghe xí xô xí xào. Chắc không có gì lạ đâu. Dù gì trạm cuối cũng là Newark kia mà.
Ghế 37C, có người rồi! Sao vậy? “Xin lỗi cô, chân tôi yếu quá, cô thông cảm!” Hmmm....không thông cảm nhé, chỉ là tôi thích ngồi cạnh cửa sổ! Đừng có mà bực mình phải né người, co giò khi tôi đi ngang nghe, và... nhiều lần đấy!
Cũng hay, cả 2 người đi cùng đều xuống Newark! Gọi là có duyên chắc!
Chào Tapei!
Trời đất ! Té ra cũng nhiều chuyện ớn! Máy bay chưa cất cánh, ông bạn ghế B đã “xuất bản” một khối lượng thông tin đáng kể. Nào là đã rủ bỏ hẳn 100 triệu Mỹ kim của cái nhà máy điện nào đó ở Phnom Pênh cho bà vợ Campuchia và họ hàng bên vợ năm 94, nào là đã từng đến Nam Mỹ, Hồng Kông, Nhật Bản... còn Singapore ư? Transit biết bao nhiêu lần mà kể, nào là đang đàm phán để mua lại nhà máy đường Rạch Giá theo chương trình của công ty mẹ bên Mỹ...
Điều mình quan tâm là tuyến bay này ông ta đã đi hàng chục lần. Thế là đủ. Mọi chuyện khác thì...đưa đẩy cho vui đường dài!
Bữa ăn thứ nhất – khá ngon miệng
Bữa thứ hai, bên ngoài chắc đã nửa đêm.
Bữa thứ ba – điểm tâm! Bên nhà chắc vào cữ cơm chiều.
Bữa thứ tư - Ớn!
Có còn chuyến bay nào dài hơn không ta? “Bay đi Úc còn lâu hơn, gần 30 tiếng đó!” Nhanh nhẩu quá lắm đấy ! “Năm nào tôi cũng đi một lần, ở Brisban có ông anh ruột và khá đông bạn bè” Uhm...vậy sao, “không gia đình” như ông, tha hồ đi.
Bao giờ thì mình có dịp kiểm chứng bào ngư Úc to bằng cái chén và cua Úc thì cái dĩa cỡ 3 tấc không thể để trọn nguyên con?
Trừ lúc ngủ, mà ngủ thì ngáy ơi là ngáy, “ông Tám” vẫn huyên thuyên bên tai! Hơi bị mệt rồi nghe! Cố tình ngáp mấy cái liên tục luôn.
Nhưng không thể ngủ được, vừa ồn vừa bực vì quên mang theo Cool Air ... tặng bạn đồng hành! Ngoẻo đầu sang trái mãi cũng mỏi mà có né được cái mùi đâu! Huhu...
Mẹ đi “đếm hành khách “ đây, con gái ạ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét